Chạm để tắt
Chạm để tắt

Khẽ Dựa - Chương 9,10: Chúc tôi thành công.

Cập nhật lúc: 2024-08-04 23:44:45
Lượt xem: 513

9.

Bước vào năm ba cấp ba, thời gian trôi qua như một cơn gió, ngày tháng trăm ngày như một, đơn điệu nhạt nhẽo.

Chỉ có vùi đầu vào học, sách bài tập chất thành núi, lõi bút ba ngày đã viết hết một chiếc.

Thỉnh thoảng nhìn qua cửa sổ ngắm hoàng hôn, tôi nghĩ, những tâm sự của cô gái dưới ánh hoàng hôn hôm đó dường như đã là chuyện rất lâu trước đây rồi.

Chúng tôi lên lớp 12, ở nội trú, từng phút từng giây đều trôi qua thật căng thẳng.

Liên lạc với Dư Thần cũng ít đi, cậu ấy ở tầng một, tôi ở tầng bốn, những lúc không về nhà, muốn gặp mặt nhau cũng là chuyện khó.

Nhưng chính trong những ngày tháng gấp rút như vậy, ký ức lại len lỏi vào từng kẽ hở, khiến tôi suy ngẫm, trằn trọc.

Cậu ấy từng mang cho tôi một hộp ibuprofen khi tôi đau đến gần ngất xỉu, từng lấy ô từ tay tôi trong ngày mưa và nói anh che chở cho em, cậu ấy từng hỏi tôi sẽ chọn nguyện vọng gì đầu tiên.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Những điều đó là gì?

Có phải là bằng chứng của tình yêu không?

Trong dòng thời gian luôn có những thứ lấp lánh, ngọt ngào như những mảnh thủy tinh pha đường, bạn cầm nó, thấy nó quá lộng lẫy, quá trong suốt, nhưng nếu bạn nắm chặt, sẽ bị đâ/m đến chảy máu.

Trong những ngày tháng ngập tràn bài toán, ngày năm giờ sáng đến mười một giờ đêm, những ảo tưởng điên cuồng mọc lên như cỏ dại, lấn át từng chút chú ý ngoài việc tập trung học tập của tôi.

Tôi mắc chứng dị ứng Dư Thần.

Khi chạy tập thể dục, khi lấy cơm, khi đi ngang qua sân bóng rổ, khi lên văn phòng nộp bài, tôi đều có thể bất dưng bắt gặp cậu ấy.

Cho dù chỉ là một cái gáy, một bóng lưng mờ mờ, hay thậm chí chỉ là một câu nói vô tình của giáo viên "Năm nay Dư Thần chắc chắn đạt giải nhất quốc gia rồi."

Thứ hạng của tôi bắt đầu tụt dần.

Tôi cảm thấy như vậy không ổn.

Tôi viết cho mình một lá thư, tôi viết, Đinh Tịnh à, cậu năm nay mười tám, ba tháng nữa sẽ thi đại học, sẽ bước vào tự do. Đến đại học, cậu muốn làm gì thì làm, muốn theo đuổi gì thì theo đuổi, 

nhưng bây giờ không được. Dù là Dư Thần, hay tình yêu bản thân, cũng không thể trở thành hòn đá cản đường cậu.

Tôi viết xong, lúc này mới cảm thấy toàn thân thoải mái.

Tôi mua một cuốn sổ có khóa, lại mua một chiếc hộp nhỏ có khóa, đặt lá thư vào trong sổ, đặt sổ vào trong hộp, rồi đặt hộp lên kệ sách trên cùng để bám bụi.

Tôi, trang trọng chôn vùi mối tình thầm thương không đúng lúc.

Kết quả cuộc thi Olympic Tin học đã có, Dư Thần không phụ lòng mong đợi, đạt giải nhất quốc gia.

Giải nhất quốc gia là gì? Là được giảm bốn mươi điểm để vào Đại học Thanh Hoa.

Với trình độ của Dư Thần, các ngành của Thanh Hoa gần như có thể tùy ý chọn.

Ba tôi nhất định phải mời chúng tôi ăn cơm, kéo tôi ra khỏi núi bài tập.

Lúc tôi thu dọn xong cặp sách ra cửa, Dư Thần đã đến rồi.

Cậu ấy vừa thấy tôi liền cười: "Mới hai tuần không gặp, sao cậu tiều tụy thế?"

Thật ra tôi rất vui khi gặp cậu ấy, nhưng miệng lại nói mỉa mai: "Sao có thể so với học bá Thanh Hoa được, chỉ có thể cố gắng miễn cưỡng thi đỗ một trường trọng điểm thôi."

"Nếu cậu mà miễn cưỡng thi trọng điểm, thì học sinh khối văn của trường mình trung bình chắc chỉ đỗ nhị bản thôi." Cậu ấy giúp tôi xách cặp, chui vào ghế sau.

Tôi ngồi ghế phụ lái gật gù, khi tỉnh dậy thì xe đã dừng trước nhà hàng rồi.

Là quán ăn Tứ Xuyên mà tôi thích.

Ba tôi nói: "Vậy cậu chắc chắn sẽ vào Thanh Hoa chứ?"

Dư Thần nói: "Nếu thi đỗ thì chắc chắn vào."

Ba tôi lại hỏi tôi: "Còn Tịnh Tịnh thì sao?"

Tôi khó chịu nói: "Con thi vào Học viện Phật giáo Cáp Nhĩ Tân."

Dư Thần cười rộ lên hai lúm đồng tiền.

Dì nói: "Ông đừng hỏi nữa, trẻ con tự có suy nghĩ của mình, phải không Tịnh Tịnh?"

Tôi không muốn làm mất mặt dì, nói đúng đúng đúng, dì nói đúng.

Ba tôi im lặng, liên tục bảo tôi ăn cơm uống nước.

"Con gầy rồi." Ba nói.

Tôi rất nghi ngờ: "Thật không?"

Rõ ràng là béo lên, không dưới năm cân.

Béo vì làm việc quá sức, hại ch ết người.

Dư Thần nói: "Béo một chút mới tốt, béo một chút mới vui, như đứa trẻ cầm cá chép trong tranh Tết."

Tôi nắm chặt đũa, khó chịu đáp trả: "Cậu gầy, gầy như Úy Trì Công, đứng ở cửa là đuổi được ma rồi đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khe-dua/chuong-910-chuc-toi-thanh-cong.html.]

Cậu ấy tự nhiên nói: "Tôi sao có thể làm Úy Trì Công được, tôi cũng cầm cá chép, làm một đôi với cậu."

Dì đang rót nước cho tôi bỗng khựng lại, sữa dừa tràn ra.

10.

Dư Thần vào Thanh Hoa, chuyên ngành tùy ý chọn. Tôi dựa vào tuyển thẳng vào Nhân Đại, học một chuyên ngành ít người biết đến.

Điều tốt là khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, chỉ cần đi xe buýt bảy trạm.

Tôi mở Baidu Map cho họ xem, ba tôi nói: "Ồ, tốt quá nhỉ, Dư Thần, con để ý giúp Tịnh Tịnh nhiều hơn nhé."

Dư Thần cười, nói tất nhiên rồi.

Ba tôi vui vẻ, hài lòng tiếp tục xem thời sự.

Dì kéo Dư Thần vào phòng nói gì đó, tôi không biết.

Dù sao trong ba bốn tháng sau khi khai giảng, khoảng cách bảy trạm xe buýt, chúng tôi chỉ gặp nhau một lần.

Còn là tình cờ gặp.

Hứa Hiệu khá giỏi, vào Thanh Hoa cũng nhờ tuyển thẳng.

Chưa lâu sau khi vừa hoàn thành quân sự, cậu ấy đã gọi tôi và Lưu Triệu đến Thanh Hoa chơi.

Trong nhóm bốn người của chúng tôi, tin nhắn kêu leng keng, cho đến khi xác định được thời gian địa điểm, Dư Thần cũng không nói một câu nào.

Tôi không biết cậu ấy bị sao, liền nhắn tin riêng hỏi.

Một lúc lâu sau cậu ấy mới trả lời, nói, mình không sao đâu, cậu đừng nghĩ nhiều.

Cậu đừng nghĩ nhiều.

Tôi mất đi lý do để quan tâm cậu ấy, cũng mất đi cái cớ để tìm cậu ấy. Nhiều lần, tôi mở khung trò chuyện với cậu ấy, gõ chữ rồi lại xóa từng từ.

Cuối cùng, tôi như mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, mở avatar của cậu ấy, chỉ để lướt qua vài dòng trạng thái trên WeChat và những cuộc trò chuyện ít ỏi của chúng tôi trước đây.

Tôi như làm bài đọc hiểu văn học, lặp đi lặp lại những câu đơn giản đó, tìm kiếm những gợi ý chứng minh cảm giác của mình.

Nhưng chẳng có gì cả.

Mỗi câu đều bình thường, là những cuộc đối thoại mà bạn học bình thường có thể có.

Những bằng chứng rằng cậu ấy cũng thích tôi tồn tại trong ký ức của tôi, đột nhiên trở nên mơ hồ.

Cậu ấy yêu tôi sao?

Cậu ấy không yêu tôi sao?

Tôi như đứng trên sân tranh luận, cả hai bên đều là tôi.

Nhưng rồi, một câu bất chợt xuất hiện trong đầu tôi: cậu ấy chưa từng nói thích bạn, tất cả chỉ là tưởng tượng của bạn thôi.

Cuộc tranh luận gay gắt ngay lập tức im bặt, tôi ngồi đờ đẫn, trong lòng nghĩ, đúng vậy, cậu ấy chưa từng nói.

Nhưng tại sao tôi lại chìm đắm trong tưởng tượng của mình, không thể thoát ra?

Tôi như quay lại một vài buổi tối của lớp mười hai, khi lo lắng vì điểm số tụt giảm, bây giờ lại mất ngủ vì một mối tình đơn phương có thể chấm dứt bất cứ lúc nào.

Tôi mất ngủ nhiều ngày, đến ngày hẹn gặp, tôi soi gương. Trong gương, đôi mắt tôi có quầng thâm, da trắng bệch, trông vừa tiều tụy vừa yếu đuối.

Tôi đột nhiên nổi giận, giận Dư Thần, cũng giận bản thân mình.

"Đinh Tịnh, cậu có bệnh không? Cậu ấy lạnh nhạt với cậu mà cậu vẫn tìm đến cậu ấy, lại còn mất ngủ vì cậu ấy? Cậu có hèn không? 

Có hèn không!" Tôi nghiến răng chỉ vào người trong gương: "Trời đất bao la, sao phải đơn phương một bông cỏ đuôi chó!"

Tôi chửi xong, cảm thấy sảng khoái.

Người trong gương vẫn trắng bệch, nhưng ánh mắt đã thay đổi, ít nhất là đã không còn u ám nữa.

Tôi nhanh chóng rửa mặt, sấy tóc cho phồng và xoăn, rồi nhờ cô bạn phòng bên giỏi trang điểm nhất giúp tôi trang điểm.

Cuối cùng, cô ấy nhìn tủ quần áo của tôi, nói: "Đinh Tịnh, sao cậu không có một chiếc váy nào vậy?"

Tiện đường cô ấy đưa cho tôi chiếc váy mà cô ấy nói là "chưa từng thất bại".

Khoảnh khắc tôi nhìn lại trong gương, nói sao nhỉ, người trong gương rõ ràng là tôi, từ lông mày đến khuôn mặt không thay đổi, nhưng đẹp hơn nhiều, như thể dù tôi có chửi một câu có tục tĩu đi chăng nữa, cũng có thể được miêu tả là duyên dáng.

Tôi rùng mình vì cách so sánh của mình, dựng cả tóc gáy.

Tôi chào tạm biệt cô bạn, cô ấy cười trộm nói: "Chúc cậu thành công nhé."

Họ đều biết tôi có một chàng trai tôi thích ở Thanh Hoa, nhưng không biết rằng chúng tôi đã lâu không liên lạc.

Kể cả hôm đó Lưu Triệu trong nhóm nhắc cậu ấy, cuối cùng cậu ấy cũng lên mạng nói một câu.

Nhưng là: "À, hôm đó mình không ở trường, xin lỗi nhé."

Tôi tránh ánh mắt mờ ám của cô bạn, cố gắng cười nói: "Ừ, chúc tôi thành công."

Loading...