Chạm để tắt
Chạm để tắt

Khẽ Dựa - Chương 7,8: Phiếu đó là tôi bầu cho cậu.

Cập nhật lúc: 2024-08-04 23:43:50
Lượt xem: 559

7.

Quan hệ giữa tôi và Dư Thần trở nên hòa hợp hơn, bố tôi rất vui vì điều này, dì cũng vui, nhưng có lẽ do sự nhạy cảm của phụ nữ, 

niềm vui của dì dường như còn xen lẫn chút lo lắng.

Tôi giả vờ không biết, lại cố tình tỏ ra lạnh nhạt với Dư Thần.

Bà nội gọi tôi thứ Bảy đến ăn cơm, còn thêm một câu, bảo tôi rủ cả Dư Thần nữa.

Tôi rời điện thoại, hỏi Dư Thần: "Bà nội tôi gọi anh đi ăn cơm, anh đi không?"

Dư Thần nói: "Đi chứ, lần đầu bà gọi tôi, nhất định phải đi."

Dì muốn nói lại thôi.

Tôi về phòng, lúc xuống lầu lấy ly nước, nghe dì hỏi bố: "Mẹ thật sự gọi cả hai đứa đi ăn cơm à? Có cần hỏi lại không?"

Bố đang xem tin tức buổi sáng, đáp: "Có gì phải hỏi chứ, chẳng lẽ Tiểu Tịnh lại lừa chúng ta sao?"

Dì giọng thấp hơn: "Không phải, chỉ là mẹ chưa bao giờ gọi cả Thần đi, tôi thấy lạ thôi."

Bố nhấp ngụm trà, cười nói: "Bà coi trọng mặt mũi Tiểu Tịnh thôi mà."

Dì không nói gì nữa.

Tôi đứng trên cầu thang, không cần lấy nước nữa, quay lại lên lầu. Gặp Dư Thần từ phòng bước ra, nhìn tôi đầy nghi hoặc.

Tôi lạnh lùng: "Nhìn cái gì mà nhìn?"

Anh lầm bầm: "Sáng sớm mà đã bực mình vậy sao?"

Tôi giận dữ nói: "Nhìn thấy anh là tôi phát cáu lên được ấy!"

Anh bị dọa, một chùm tóc dựng lên trên đỉnh đầu.

Tôi không thèm quan tâm, tự đi về phòng.

… 

Trong phòng lại không có nước.

Khát ch ết bà đây rồi!

Bà nội không chỉ vì tôi mà đối tốt với Dư Thần. Bà biết dì chăm sóc bố rất vất vả, nhưng không tiện trực tiếp tỏ ra tốt với dì, nên thông qua việc mời Dư Thần ăn cơm để thể hiện thái độ của mình.

Bà nội nấu ăn rất ngon, tiếc là sức khỏe của bà mấy năm gần đây không tốt, đôi khi tay không nghe lời, hay run.

Tôi cắn miếng móng giò, lập tức đứng lên uống nước.

Bà nội vò cái tạp dề, nói: "Có phải bỏ nhiều muối quá không? Aida già rồi, nấu ăn cũng không chuẩn nữa."

Tôi vội nói: "Không mặn, con chỉ khát nước vì lúc đến chưa uống nước thôi."

Dư Thần gắp hai cái móng giò còn lại vào bát mình, nói: "Không mặn, rất ngon."

Bà nội cười rất vui.

Tôi lén nhìn anh một cái.

Dư Thần không chỉ là một người cháu ngoan, mà còn là một người anh tốt.

Thực ra móng giò rất mặn, nhưng anh đã gắp hết, tôi không phải khổ sở ăn nữa.

Sau khi chúng tôi xuống lầu, tôi quay đầu nhìn, quả nhiên thấy bà nội đứng ở cửa sổ ban công, nhìn chúng tôi rời đi.

Trong tòa nhà cao tầng, cửa sổ rộng lớn, chỉ có bà nội là nhỏ bé.

Tôi cố sức vẫy tay, vừa nhảy vừa vẫy, bà cười đến híp cả mắt: "Đi nhanh đi! Trên đường cẩn thận." Bà gọi.

Chúng tôi rẽ vào một góc, hoàn toàn không nhìn thấy ban công nữa. Tôi không biết bà đã quay vào phòng hay vẫn đứng đó nhìn theo chúng tôi đã đi xa.

Tôi bỗng cảm thấy buồn, nghĩ rằng thời gian trôi qua nhanh quá, cảm thán sự già đi và cô đơn là số phận không ai tránh khỏi.

Tôi liên tục quay đầu lại, Dư Thần liền dừng bước đợi tôi.

Tôi không để ý, nên lúc đi về phía trước thì va vào anh.

Tôi lập tức lùi lại, "Xin lỗi, xin lỗi."

Anh bất ngờ đưa tay xoa đầu tôi.

Tôi cảm giác không chỉ tóc mình bị xoa rối, mà còn cả tâm trạng không thể diễn tả được.

Tôi nắm chặt dây đeo cặp, đột nhiên không nói nên lời.

Chẳng bao lâu đã đến sinh nhật của Dư Thần, bố tặng anh một chiếc xe đạp địa hình.

Khi mua xe tôi cũng đi theo, bố hỏi tôi sinh nhật có muốn mua một chiếc không.

Tôi nói: "Bố không biết con lười đến mức nào sao?"

Lúc này, Dư Thần hỏi nhân viên cửa hàng: "Có lắp được ghế phía sau không?"

Tôi kinh ngạc nhìn anh.

Bố nhìn anh một cái, lại nhìn tôi một cái.

Tôi vô thức cuộn ngón tay lại.

Rõ ràng giữa tôi và Dư Thần không có gì khác, nhưng tôi lại cảm thấy bồn chồn kỳ lạ.

Dưới ánh nhìn hơi căng thẳng của tôi, bố như chợt hiểu ra, nói: "Ý kiến hay đấy, vậy là bố không cần đưa đón hai đứa nữa."

Tôi từ từ thả lỏng tay, giả vờ như không có gì: "Đúng vậy, bố cứ ở nhà uống cháo dưỡng dạ dày đi."

Thanh toán xong, chúng tôi đi đến bãi đỗ xe.

Tôi như đùa nói: "Bố không sợ con và Dư Thần yêu sớm sao?"

Bố thấy câu này buồn cười lắm, cười đến mức đèn cảm ứng âm thanh trong bãi đỗ xe cũng bật sáng.

"Hai đứa là anh em mà." ông nói: "Phải không Dư Thần."

Dư Thần "vâng" một tiếng.

Dưới ánh đèn lờ mờ, tôi ngẩng đầu nhìn anh, nhưng không thấy rõ biểu cảm của anh.

Chúng ta là anh em mà, Dư Thần.

Nhưng, chúng ta chỉ có thể là anh em thôi sao?

Dư Thần bắt đầu chở tôi đi học về nhà.

Không có cảnh tượng như trong phim thần tượng, cô gái ôm eo chàng trai, tà váy trắng bị gió thổi lên thành một đường cong.

Thứ nhất, tôi không thể ôm eo Dư Thần, thứ hai, tôi chỉ mặc đồng phục và quần dài.

Hơn nữa, để tránh bị để ý, tôi thường nhảy xuống xe khi còn một đoạn nữa mới tới trường, rồi một mình đi bộ đến trường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khe-dua/chuong-78-phieu-do-la-toi-bau-cho-cau.html.]

Lần đầu tôi làm vậy, Dư Thần hỏi: "Em không mệt sao?"

Tôi cứng rắn: "Không mệt."

Anh lắc đầu, đạp xe đi.

Tôi nhìn đồng phục phồng lên vì gió của anh, đứng mãi không di chuyển.

Anh không có gì phải lo lắng, tất nhiên có thể thản nhiên mà đi.

Nhưng tôi trong lòng có bí mật, anh làm sao hiểu được.

8.

Vào hội thao mùa thu, tôi đăng ký chạy ba nghìn mét.

Đó là bị ép.

Vì lớp ít nữ, nên ủy viên thể dục bắt buộc mỗi người đăng ký một môn, lúc đó tôi đang lên văn phòng nộp bài, khi quay về chỉ còn lại môn ba nghìn mét để đăng ký.

Tôi hỏi ủy viên thể dục, có phải muốn tôi ch ết trên đường chạy không?

Ủy viên thể dục suýt khóc, một anh chàng to cao, thô kệch, cẩn thận đứng trước mặt tôi, nói: "Đinh Tịnh, thật xin lỗi, hay là kỳ sau tôi giúp cậu xách nước nhé."

Đột nhiên tôi không còn thấy giận nữa.

Tôi chạy ba nghìn mét, gần như là nhắm đến vị trí cuối cùng. Nhưng thực tế khi bắt đầu chạy, bạn sẽ không muốn hài lòng với việc chạy cuối cùng.

Dù sao thì trên khán đài vẫn đang có rất nhiều người đang gọi tên bạn mà.

Dù sao thì trong cùng một khu vực, cậu bạn mà bạn thầm thương đang nhảy cao mà.

Tôi dồn sức, vượt qua ba người. Ủy viên thể dục cùng mấy chị em hét to tên tôi như đi ên.

Còn thân thiết hơn gọi mẹ ruột nữa.

Tôi muốn nói đừng gọi nữa, gọi thêm tôi cũng chẳng còn sức đâu.

Đến vòng thứ bảy hay thứ tám, tôi đã mệt mỏi nhìn người đếm vòng ở vạch đích, hỏi: "Tôi chạy được mấy vòng rồi?"

Anh nhìn tôi đầy cảm thông: "Vòng thứ năm."

Cứu tôi với.

Rồi bước chân tôi chậm lại hoàn toàn.

Có người trong vòng trong chạy bên cạnh tôi, "Đinh Tịnh, còn ổn không?"

Tôi nhìn, là Hứa Hiếu.

"Tạm thời chưa chế t." Tôi đáp.

Anh ấy cười, nói: "Chậm thôi, anh sẽ đi bộ cùng em."

Tôi suýt bật cười vì anh ấy, bước chân dần tăng tốc.

Cuối cùng cũng tới đích, n.g.ự.c đau rát như bị đốt, tôi nằm lăn ra đất, ai gọi cũng không nghe.

Hứa Hiếu định cõng tôi dậy, tôi liền gạt tay anh ấy ra.

Anh nhìn tôi một lúc, ánh mắt sâu lắng, quay người rời đi, hai phút sau quay lại, kéo theo Dư Thần.

Dư Thần có vẻ như mới biết tôi chạy ba nghìn mét, ngạc nhiên ngồi xuống hỏi: "Cậu không sao chứ? Có cần đến phòng y tế không?"

Hứa Hiếu cười: "Đúng đó, để Dư Thần bế cậu đến phòng y tế đi."

Tôi đưa chân đá anh ta.

Dư Thần nghe thấy, bất ngờ nhìn Hứa Hiếu một cái.

Sau đó anh chìa tay ra với tôi: "Đi không?"

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Hứa Hiếu cười mỉm nhìn như muốn nuốt chửng tôi.

May mà ủy viên thể dục từ khán đài chạy xuống, không để ý đến ánh mắt đối đầu của Hứa Hiếu và Dư Thần, cũng không màng đến sự phản đối của tôi, ôm lấy tôi.

"Tôi chuẩn bị nước khoáng cho cậu, lát nữa uống nhiều vào nhé!"

Tôi gần như bị kẹp dưới cánh tay anh ấy mà kéo đi.

Như vậy cũng tốt, không cần bận tâm đến ẩn ý của Hứa Hiếu và bàn tay đang lơ lửng của Dư Thần.

Chẳng bao lâu sau, hội học sinh bầu cử lại.

Ứng cử viên cho chức chủ tịch hội học sinh do giáo viên chọn, một người bên khối văn và một người bên khối lý, chính là tôi và Dư Thần.

Phải nói sao nhỉ, cách tôi thích một người có vẻ không giống với nhiều cô gái khác.

Dù cuối cùng chúng tôi có ở bên nhau hay không, tôi đều hy vọng rằng trong ký ức của anh ấy, tôi là người tỏa sáng, rực rỡ nhất.

Hoặc là chẳng cần gì cả, dù cướp đi vinh dự, thành tích của anh ấy, chỉ cần anh ấy nhớ đến tôi là được.

Vì vậy khi kết quả bỏ phiếu của bộ trưởng đoàn chưa có, tôi khá lo lắng.

Tôi thực sự rất muốn thắng.

Có chút bệnh hoạn rồi.

Bảy người trong đoàn bộ trưởng, bốn người bỏ phiếu cho tôi, ba người bỏ phiếu cho Dư Thần.

Tôi đắc ý lắc chân trên yên sau xe đạp, giả vờ nói với Dư Thần: "Ôi xin lỗi nhé, tôi hơn cậu một phiếu."

Anh nhẹ nhàng cười, nói: "Phiếu đó là tôi bầu cho cậu."

Tôi quá kinh ngạc, nắm chặt lấy áo anh, "Cậu nói gì?"

Anh phanh xe, quay đầu nhìn tôi, cười: "Cậu không phải rất muốn làm chủ tịch sao?"

Muốn chứ, nhưng cũng là vì cậu nên tôi mới muốn mà.

Hôm đó là thứ Sáu, hoàng hôn sắp tàn, ánh nắng đỏ nhạt chiếu lên khuôn mặt anh. Bên cạnh có xe vụt qua, cũng có mùi gà rán và kem.

Tôi bỗng không biết nói gì, mặt bị ánh mặt trời chiếu nóng rát.

"Cảm ơn cậu nhé." Tôi nói.

"Chuyện nhỏ thôi." Anh tiếp tục đạp xe, đồng phục phồng lên trong gió như một cánh buồm.

Dưới ánh mặt trời, đầu anh trông như phủ một lớp lông tơ.

Cảm giác rất tuyệt.

Tôi đưa tay chạm nhẹ vào tóc anh rồi nhanh chóng rút lại.

Tôi như kẻ trộm nhìn quanh, vừa vặn bị một cô bé ăn kem bắt gặp.

Đôi mắt tròn xoe của cô bé nhìn tôi không chớp.

Mặt tôi bỗng nóng bừng như luyện đan.

Loading...