Chạm để tắt
Chạm để tắt

Khắc tinh của những kẻ lắm mồm - Chương 3-4

Cập nhật lúc: 2024-07-30 13:09:56
Lượt xem: 705

Kỳ lạ thay, từ khi tôi về vẫn chưa thấy Đường Tri Lễ đâu. 

Đường Tri Lễ, em họ tám tuổi của tôi. 

Cục cưng của dì. 

Từ nhỏ nó đã được nuông chiều, hoàn toàn không đúng với cái tên, không biết lễ nghĩa. Nó là một đứa trẻ nghịch ngợm đúng nghĩa.

Ngồi quây quần quanh ghế sofa, tôi tiện miệng hỏi, “Đường Đường đâu rồi?”

“Ồ”, dì đang cắn hạt dưa, thản nhiên trả lời, “Đang chơi đồ chơi trong phòng của Tiểu Dương đấy.”

Chơi đồ chơi?

Tim tôi chợt trùng xuống. 

Chu Dương đã hơn hai mươi tuổi rồi, trong phòng làm gì có món đồ chơi nào, chỉ có cả phòng đầy mô hình… 

Tôi và Chu Dương nhìn nhau, gần như cùng một lúc đi về phía phòng của cậu ấy.

Quả nhiên

Cửa phòng vừa mở, một cảnh tượng bừa bãi hiện ra. 

Tủ mô hình quý giá nhất của Chu Dương giờ đây đã trở nên lộn xộn, trên giường, dưới sàn nhà, đều là những mô hình bị ném lung tung.

Và thằng nhóc hư hỏng đó đang cầm bút mực, vẽ lên khuôn mặt của Miku mà em trai tôi thích nhất. 

“Đường Tri Lễ!” 

Đào Hố Không Lấp team

Chu Dương tức giận hét lên một tiếng, chạy tới túm lấy cổ áo đứa trẻ và lôi ra phòng khách. 

Bị Chu Dương ném lên sofa, không va vào đâu cả, nhưng Đường Tri Lễ lại 'òa' lên khóc.

Dì tôi ngay lập tức không hài lòng. 

Bà ném hạt dưa trong tay lên bàn trà, ôm lấy con trai cưng, ngẩng đầu lườm Chu Dương, “Con bị làm sao vậy? Vừa về đã nổi giận với trẻ con.”

“Nó làm hỏng hết mô hình của con rồi.”

“Ấy chà, dì tưởng chuyện gì to tát, chẳng phải chỉ là một đống đồ chơi rách nát sao.”

Dì lau nước mắt cho con trai mình, lấy từ ví ra một tờ tiền trăm tệ và ném lên bàn, “Dì sẽ đền cho con, được chưa!”

“Hơn nữa-”

“Những đồ chơi đó nhà em họ con có đầy, nào là Ultraman, Người Nhện, nếu con vẫn chưa hài lòng, dì sẽ nhanh chóng gửi cho con vài cái sau khi về đến nhà.”

Chu Dương nhìn tờ tiền một trăm tệ trên bàn trà, cười tức giận.

“Xem thường người ta à?” 

“Dì à, một trăm tệ của dì chỉ mua được một cánh tay của mô hình thôi, thật sự muốn đền thì vào phòng, tính toán bồi thường theo giá trị thiệt hại.” 

Nghe vậy, dì dượng liền cất tờ tiền một trăm tệ đi. “Chu Dương, bây giờ là Tết Nguyên Đán, con sẽ không tính toán tiền nong với người nhà chứ?”

4.

Tôi không thể nghe được nữa nên quay người đi vào phòng ngủ của Chu Dương.

Chụp ảnh, thu thập chứng cứ. 

Những mô hình chỉ bị ném lộn xộn, nhưng không phải cái nào cũng bị hư hại. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khac-tinh-cua-nhung-ke-lam-mom/chuong-3-4.html.]

Tôi cẩn thận kiểm tra những mô hình bị hỏng, lên mạng tra giá cả, cuối cùng lập ra một danh sách bồi thường— 

Tổng cộng 8.652 tệ. 

Quay người ra phòng khách, tôi đưa điện thoại tới trước mặt dì.

“Xem đi, không thiếu một xu nào của dì.” 

“Nể mặt mẹ con, con bỏ qua số lẻ, vì vậy dì chỉ cần trả 8.600 tệ thôi.” 

Nói rồi, tôi nháy mắt với Chu Dương. 

Chu Dương rất lịch sự, mở mã thanh toán và đưa tới trước mặt dì.

Dì dượng tức giận đến đỏ mặt, nghển cổ hét lớn về phía bếp: 

“Chị! Mau ra đây xem đứa con trai con gái ngoan của chị đã ức h.i.ế.p người nhà chúng tôi như thế nào đây này!”

Vài giây sau, mẹ tôi mang tạp dề chạy ra.

“Chuyện gì thế?”

Dì tôi hừ lạnh, ra vẻ rất hống hách, “Đường Đường không phải chỉ làm hỏng vài món đồ chơi thôi sao, đứa con gái ngoan của chị lại bắt tôi chuyển khoản 8.600 tệ cho Chu Dương, nói rằng đó là tiền bồi thường!”

Bị dì dượng lườm, mẹ tôi cười gượng, sau đó quay sang nhìn Chu Dương, “Tiểu Dương, không phải chỉ là vài món đồ chơi thôi sao, sau Tết mẹ sẽ mua cho con mới.”

“Chuyện này coi như bỏ qua đi, nghe lời mẹ.”

Chu Dương không nói gì, tôi ngồi trên ghế, liền tiếp lời, “Không được!”

“Đây không phải lần đầu nó làm hỏng mô hình của Tiểu Dương. Lần trước làm hỏng vài cái, nhưng Tiểu Dương cũng không nói gì. Lần này cả tủ cũng gần như bị nó phá.”

Nói xong, tôi liếc nhìn Đường Tri Lễ, người vẫn đang sụt sịt lau nước mắt. 

“Trẻ hư thì không thể nuông chiều, càng chiều càng hư.”

Đường Tri Lễ liếc nhìn tôi qua kẽ tay, khóc càng to hơn. 

Bên kia, dì cũng nổi giận, đứng dậy, đẩy Đường Tri Lễ về phía tôi, hét lên một cách gay gắt: 

“Chúng tôi không có đủ tiền đền, nếu không hài lòng thì đánh c.h.ế.t nó đi!” 

“Dù sao nhà họ Đường chỉ có một đứa con trai này.” 

Khi nói lời này, dì tôi cố ý liếc nhìn mẹ tôi một cái. 

Quả nhiên. 

Mặt mẹ tôi lập tức biến sắc. 

Nhưng mẹ tôi họ Đường, tôi thì không. 

Ngay cả em trai ruột tôi còn không chịu nổi, không lý nào lại chịu đựng đứa em họ hư hỏng này. 

Ngay lúc dì dượng vừa dứt lời, tôi mỉm cười, "Dì quả là người hiểu lí lẽ, vậy con không khách sáo nữa." 

Nói rồi. 

Tôi liền trực tiếp đạp một cước vào m.ô.n.g Đường Tri Lễ—

 

Loading...