Chạm để tắt
Chạm để tắt

Khắc tinh của những kẻ lắm mồm - Chương 1-2

Cập nhật lúc: 2024-07-30 13:09:00
Lượt xem: 516

Công ty nghỉ tết muộn, khi tôi về đến nhà đã là ngày hai mươi tám tháng Chạp rồi.

Khí trời Đông Bắc vẫn lạnh lẽo như thường lệ.

Một nhà bốn người của dì tôi lại từ thành phố bên cạnh đến nhà tôi nửa tháng trước để đón Tết.

Ông bà nội tôi mất sớm, bà ngoại sống cùng chúng tôi, mỗi năm đón Tết, gia đình dì đều lấy cớ đến để thăm bà ngoại, thực chất là đến nhà tôi ăn chùa ở chùa.

Lúc họ đến hai tay trống trơn, khi đi thì mang theo tám va hành lý và còn gửi thêm hai kiện giao hàng hỏa tốc.

Vừa vào cửa, tôi đã thấy hai bóng dáng trên ghế sofa.

Đào Hố Không Lấp team

Người vừa lùn vừa mập là dì tôi, người cao gầy là chị họ tôi, còn mẹ tôi thì –

Với tư cách là một người chị tốt, yêu thương em gái, mẹ tôi đang bận rộn nấu ăn trong bếp cho cả nhà.

Sau khi thay giày, tôi đi qua, lên tiếng chào hỏi.

Chị họ mặc một chiếc áo khoác da lông chồn màu trắng, gật đầu với tôi một cái rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại di động, dường như đang nhắn tin nói chuyện phiếm với ai đó.

Nhưng dì thì ngược lại, trơ tráo nhìn tôi từ đầu đến chân một phen với nụ cười gượng gạo, “Điềm Điềm à, con đã đi làm rồi, tại sao con vẫn ăn mặc tồi tàn thế?”

Hơn hai mươi năm qua, tôi đã quen với kiểu nói mỉa mai của dì.

Rót một cốc nước ấm, tôi nhấp một ngụm rồi cười, “Con nghĩ là muốn gặp dì nên cố tình không ăn mặc đẹp đấy ạ.”

Dì hừ lạnh một tiếng, “Dì nghe mẹ con nói, con tìm được công việc mới, bây giờ gọi là gì nhỉ… lập trình viên phải không?”

“Nhưng dì nghe nói, công việc này phải dùng đầu óc nhiều, sau này còn bị hói đầu đấy.”

…… Thật quá đáng.

Tôi đặt cốc nước xuống, ánh mắt dừng lại trên tóc dì, “Vậy xem ra, hồi trẻ dì đã dùng không ít đầu óc nhỉ?”

2.

Mặt dì liền sa sầm, “Chu Sở Điềm!”

Vừa dứt lời, mẹ tôi liền cầm chảo từ bếp chạy ra, trên người vẫn còn đeo chiếc tạp dề màu hồng đậm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khac-tinh-cua-nhung-ke-lam-mom/chuong-1-2.html.]

“Điềm Điềm về rồi à?”

Bà vừa lẩm bẩm tôi gầy đi, vừa quay lại bếp, “Mẹ hầm thịt kho tàu mà con thích ăn nhất cho con rồi đấy.”

Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của mẹ, thực ra tôi muốn nói là tôi đã không còn thích ăn thịt kho tàu nữa rồi.

Công ty bao ăn uống, cách ba bữa lại làm món thịt kho tàu - 

Hầu như không thấy thịt nạc, toàn là mỡ, ăn hai miếng liền muốn nôn.

Không muốn ở lại cùng với đôi mẹ con kỳ lạ này, tôi xỏ dép vào rồi vào bếp phụ giúp mẹ.

Nhưng mẹ tôi nhanh chóng đuổi tôi ra ngoài: “Nhìn dạo này con gầy thế, mẹ có thể tự mình làm được, không cần con giúp.”

“Mau ra ăn chút trái cây đi, mẹ mua cherry ngọt lắm đấy.”

Đang nói thì có tiếng mở cửa vang lên.

Tôi thò đầu ra nhìn một cái - 

Là Chu Dương về rồi. 

Em trai ruột của tôi, nhỏ hơn tôi một tuổi, đang học đại học ở xa.

Tôi chạy ra đón, định đá vào m.ô.n.g nó một cái thì ánh mắt chợt phát hiện thấy sau lưng nó còn có một người đi theo. 

Một cậu trai trẻ lạ mặt, sinh ra với khuôn mặt thanh tú đẹp trai.

Chu Dương nháy mắt với tôi, “Đây là bạn cùng phòng của em, nhà có chút việc nên em đưa về nhà mình ăn Tết.”

Chân tôi đang giơ lên liền hạ xuống, “Mau vào đi.”

Lúc cậu trai thay giày, tôi nhéo vào tay Chu Dương một cái, nói nhỏ chỉ đủ để hai chúng tôi nghe thấy: “Chết tiệt, dẫn trai đẹp về mà không báo trước với chị.”

Nếu biết sớm hơn thì tôi đã không ăn mặc giản dị thế này rồi.

 

Loading...