Chạm để tắt
Chạm để tắt

Khắc tinh của những kẻ lắm mồm - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-30 13:22:13
Lượt xem: 260

Vụ việc với bức tượng vàng lần này khiến dì tôi phải rơi nước mắt chắt chiu một trăm bốn mươi ngàn tệ, bắt chị họ vay mượn khắp nơi được hai chục ngàn tệ. Dì ta cũng khóc lóc xin được từ bà ngoại bốn chục ngàn tệ tiền tiết kiệm. 

Theo tôi biết, bà ngoại chỉ có khoảng bốn, năm ngàn tệ tiền tiết kiệm. 

Làm gì có người bà nào lại có thể để cho cháu trai mình đau đâu? 

Đào Hố Không Lấp team

Sau sự việc này, Đường Tri Lễ trở nên ngoan ngoãn đàng hoàng một thời gian. 

Dù mặt mày sưng húp và m.ô.n.g đau, nó muốn nghịch ngợm cũng không được. 

Kết quả này khiến tôi rất hài lòng.

Để thưởng cho Chu Dương, tôi đã mua cho em ấy một đôi giày như một món quà năm mới. 

Nghĩ đến việc bạn em ấy cũng có mặt, tôi cố gắng cắn răng mua luôn hai đôi. 

Khi nhận giày, Chu Dương rất vui mừng, còn Hạ Gia thì ngạc nhiên. 

Cậu ấy cầm hộp giày, đôi tay thon dài mảnh khảnh và đẹp đẽ, nhưng tôi lại chú ý đến lông mi của cậu ấy - 

Cậu ấy cuối xuống nhìn hộp giày, hàng lông mi dày và dài rũ xuống. 

Điều đó khiến tôi cảm thấy ghen tị.

"Tặng em sao?" cậu hỏi.

"Ừ," tôi gật đầu, "Chúc mừng năm mới."

Cậu ấy sững sờ trong hai giây, rồi mỉm cười nhẹ nhàng, "Chúc mừng năm mới, chị."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khac-tinh-cua-nhung-ke-lam-mom/chuong-11.html.]

Thực ra, tôi nhớ cậu ấy. Cậu là bạn học cấp ba của Chu Dương. Khi tốt nghiệp, họ đã đến nhà tôi chơi. Bởi vì gương mặt của cậu quá sức nổi bật nên tôi nhớ rõ cậu  ấy. 

Sau đó, họ vào cùng một trường đại học, tôi không biết rằng họ vẫn là bạn cùng phòng. 

Tuy nhiên, ngày hôm sau khi tặng quà, Hạ Gia đã gửi lại tôi một món quà đáp lễ -

một sợi dây chuyền Van Cleef & Arpels. 

Giá trị của nó vượt xa đôi giày tôi tặng.

Tôi ngạc nhiên hỏi, "Hàng nhái cao cấp à?"

Cậu ấy cười, "Mua ở cửa hàng chính hãng đấy."

"Cậu là sinh viên, lấy đâu ra nhiều tiền thế?"

Nhắc đến tiền, đáy mắt cậu thoáng chút buồn, 

"Bố mẹ em đều ở nước ngoài, họ cho em nhiều tiền sinh hoạt, em không dùng đến. Nghe Chu Dương nói, chị đã thích sợi dây chuyền này từ lâu rồi.” 

Cậu nói tiếp: “Chu Dương cũng muốn mua tặng chị, nhưng phải ăn mì gói rất lâu. Em mua tặng chị, vừa vặn cũng hoàn thành tâm nguyện của cậu ấy."

Tôi vội đưa lại hộp quà cho cậu, "Quá đắt, chị không thể nhận. Em xem có trả lại được không?"

"Em không trả lại đâu," Hạ Gia cúi xuống nhìn hộp quà trong tay, "Em giữ lại trước, lỡ sau này em nợ chị điều gì, có thể lấy ra tặng chị."

Tôi cười ra nước mắt. 

Đứa trẻ này thật là, khuôn mặt dịu dàng như ngọc, nhưng tính cách lại cực kỳ cố chấp.

 

Loading...