Chạm để tắt
Chạm để tắt

Khắc tinh của những kẻ lắm mồm - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-30 13:21:30
Lượt xem: 1,010

Khi một đám người tràn vào nhà tôi, Đường Tri Lễ vẫn còn đang cầm bức tượng vàng nhỏ bay trái bay phải ở bên kia. 

Cả nhân viên quản lý tài sản và một số chủ xe ngay lập tức vây quanh thằng bé hư hỏng này. 

Đường Tri Lễ chưa từng thấy cảnh tượng như thế này bao giờ, lập tức mím môi rồi khóc òa lên. 

Dì tôi chạy từ phòng ngủ ra, đẩy vài người ra, "Các người làm gì vậy?"

Nhân viên quản lý giải thích tình hình và nói rõ rằng bà cần đi cùng họ để định giá thiệt hại và bồi thường. 

Dì tôi trừng mắt một cái, "Ăn có thể bậy, nhưng nói thì không được bậy. Mấy người dựa vào cái gì mà nói con tôi làm hư, có bằng chứng...". 

Chữ "không" cuối cùng bị nuốt ngược lại khi bà nhìn thấy logo của những chiếc xe trong tay Đường Tri Lễ. 

Bà dì tôi im lặng trong vài giây, sau đó thay đổi thái độ.

"Được thôi, cho là con tôi làm đi, tôi sẽ bồi thường. Một cái logo xe nhỏ xíu này  thì đáng bao nhiêu chứ?" 

Nói rồi, bà ta lấy ví ra, đếm đếm và rút ra bốn trăm đồng đưa cho nhân viên quản lý, 

"Bốn cái huy hiệu, mỗi cái một trăm, đủ chưa? Đi nhanh đi, đừng dọa con tôi." 

Nói xong, dì cúi xuống nhặt những chiếc logo rơi trên đất và đưa lại cho Đường Tri Lễ, cố tình nói to để những người xung quanh nghe, "Không sao đâu, con trai, chơi tiếp đi."

Nhân viên quản lý sững lại vài giây, rồi bật cười. 

"Chị à, chị đang đùa với tôi sao? Cái logo xe rẻ nhất ở đây cũng có giá hơn ngàn tệ, chưa kể, con chị còn lấy cả một bức tượng vàng." 

Dì tôi liếc nhìn bức tượng vàng trong tay Đường Tri Lễ, cầm lên chơi một lúc,

"Đừng có lừa tôi, bức tượng vàng này cũng chỉ có vài gram vàng thôi chứ gì?"

Nhân viên quản lý cười, “Cái này so với mấy gam vàng còn quý hơn nhiều.” 

“Chỉ riêng chiếc huy hiệu trong tay chị cũng đã đáng giá khoảng hai trăm ngàn tệ. Chủ xe vừa gọi cảnh sát rồi, video giám sát và tình trạng thiệt hại của xe cũng đã được ghi lại. Chúng ta cùng đi bàn bạc về việc bồi thường nhé?"

Dì tôi ngay lập tức thay đổi sắc mặt, "Hai trăm ngàn tệ?!" 

Giọng dì tôi vốn đã cao, giờ lại càng thêm chói tai. 

"Các người đừng có lừa tôi, cái gì mà đáng giá hai trăm ngàn tệ?" 

"Hơn nữa—" Dì liếc nhanh tôi, rồi nói lớn, 

"Dù sao tôi cũng không có tiền, trẻ con không hiểu chuyện, các người có thể lấy lại logo xe, nhưng tôi không có tiền bồi thường.” 

“Và, nhà tôi ở đây, không thể chạy đâu được."

"Đừng." 

Tôi ngắt lời dì, bước lên, 

"Nhà dì không ở đây, đây là nhà con, nhà dì ở thành phố U Trạch bên cạnh, tòa nhà số 7 khu Thiên Phủ, căn 302." 

Nghe tôi đọc rõ địa chỉ nhà mình, dì tôi ở cạnh hét lên, "Chu Sở Điềm! Sao cháu lại quay lưng với người nhà mình thế?" 

Tôi cười, "Chuyện thằng bé hư hỏng nhà dì gây ra, không quay lưng lại thì con cũng không cam tâm."

Đào Hố Không Lấp team

Sao tôi lại biết rõ địa chỉ nhà dì, thậm chí nhớ rõ cả số căn hộ? Vì dì thường xuyên kể khổ với mẹ tôi, xin cái này cái nọ, mẹ tôi lúc đặt hàng trực tuyến đôi khi sẽ bấm nhầm nên thường chuyển tiền cho tôi để mua hộ. 

Địa chỉ nhận hàng đó, tôi nhìn nhiều đến nỗi thuộc lòng rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khac-tinh-cua-nhung-ke-lam-mom/chuong-10.html.]

Hôm đó, nhà tôi loạn hết cả lên. 

Nhưng là sự hỗn loạn là của dì tôi, còn tôi và Hạ Gia thì ngồi ở bàn, vừa ăn hạt dưa vừa uống trà, xem kịch vui.

 

Sau đó, cả nhóm người đều đến đồn cảnh sát. 

Không biết họ đã thương lượng thế nào, nhưng khi dì tôi về, mặt bà nhăn nhó trông cực kỳ khó coi. 

Ngày còn bé, khi Đường Tri lễ tát dì một cái, dì thường vỗ tay khen ngợi đứa con trai cưng khỏe mạnh của mình. Lần này, bà lôi Đường Tri Lễ vào phòng, khóa cửa lại và đánh nó một trận. 

Qua cửa, tôi có thể nghe thấy tiếng rầm rầm và tiếng khóc the thé chói tai của Đường Tri Lễ. Bà ngoại đứng ngoài cửa lo lắng đến phát khóc, nhưng không mở được cửa.

Tôi không rõ Đường Tri Lễ bị đánh thế nào, nhưng nó đã không xuống giường trong suốt ba ngày. 

Bằng chứng đã rõ ràng, sau khi bàn bạc riêng, cuối cùng dì tôi phải bồi thường tất cả hai trăm ngàn nhân dân tệ. 

Thực ra, gia đình dì tôi nhiều năm nay cũng có tích kiệm, có thể lấy ra hai trăm ngàn tệ để bồi thường, nhưng dì tiếc tiền lắm. 

Thường ngày, tiêu vài trăm đồng dì đã tiếc đứt ruột, huống chi là khoản bồi thường hai trăm ngàn tệ này.

Đúng như tôi dự đoán, dì quả nhiên lại đi kể khổ với mẹ tôi. 

Chỉ có điều, bố tôi dù không thích quản những chuyện lặt vặt trong nhà, nhưng ông hiểu rõ những chuyện này, đã sớm cất thẻ ngân hàng đi. 

Tất cả tiền tiết kiệm của gia đình tôi đều ở thẻ của bố, mẹ tôi dù muốn giúp cũng không làm được gì. 

Đương lúc sốt ruột, dì tôi thậm chí còn muốn tẩy não mẹ tôi, để mẹ đem căn nhà của chúng tôi đi thế chấp, vay tiền để giúp dì. 

May mắn thay, mẹ tôi còn tỉnh táo, từ chối ngay lập tức. 

Dù dì có khóc lóc tỉ tê thế nào, mẹ tôi cũng quyết không nhượng bộ trong chuyện này.

Thấy không thể xin được gì, dì tôi liền đổi giọng, ngồi trên sofa chửi bới, than thở rằng mình lấy phải người chồng vô dụng, còn có cô chị chồng m.á.u lạnh không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của gia đình em trai, cả tôi và Chu Dương—

đều trở thành những người vô tâm, xấu xa trong miệng dì.

Nhà cửa ngập trong tiếng khóc. 

Bố tôi để tránh sự phiền phức, đã sớm cầm thẻ ngân hàng đến công ty. 

Còn tôi, Chu Dương và Hạ Gia, mỗi người kéo một cái ghế ngồi xem dì làm trò.

Sau nửa giờ khóc lóc và chửi bới nửa tiếng, chú tôi không thể chịu nổi nữa, đập mạnh tay xuống bàn và ném chiếc cốc thủy tinh bên cạnh. 

"Mẹ nó đã xong chưa? Còn khóc cái gì nữa?” 

“Khóc khóc khóc, cô còn mặt mũi để khóc à? Còn không phải cô chiều con mình quá hay sao?" 

Nói xong, chú đứng dậy, "Mau cút đi lấy tiền nhanh, không bồi thường thì sẽ có giấy triệu tập của tòa án, cô còn muốn vào tù à?" 

Nghe đến việc phải lấy tiền, dì tôi khóc càng to hơn.

Tôi ngồi ăn hạt dưa, cố tình thở dài một tiếng, 

"Ài, dì con cũng khổ tâm lắm, dù sao đây cũng không phải số tiền nhỏ, hai trăm ngàn tệ đấy, một tháng kiếm được mười ngàn, không ăn không uống cũng phải tích góp gần hai năm." 

Và—

Dì tôi khóc càng dữ hơn.

 

Loading...