Kết thúc một cuộc tình - Chương 42

Cập nhật lúc: 2024-06-30 15:43:02
Lượt xem: 50

42、

Giọng nói này rơi vào tai Lục Cảnh Hành, giống như tiếng trời.

Hắn quay lại với vẻ mặt ngạc nhiên, như thể hắn đã rơi vào một hũ mật ong.

Chỉ thấy Kỷ Chỉ Y chạy ra, trong tay còn cầm áo khoác, cau mày đưa cho hắn.

“Đừng đứng dưới lầu nhà tôi nữa, bộ dạng này cho ai xem!” Cô tức giận răn dạy.

Nào biết Lục Cảnh Hành thấp giọng cười, sau khi nhận áo khoác lau mặt, lộ ra biểu tình vui đến phát điên.

“Chỉ Y, trong lòng em còn có anh, cho nên mới lo lắng anh bị cảm lạnh đúng không?”

Kỷ Chỉ Y bị mặt dày của người đàn ông chọc tức, xoay người rời đi.

“Tôi chỉ không muốn anh c..hết cóng dưới lầu nhà tôi mà thôi.”

Lục Cảnh Hành mặc áo khoác vào, khẽ vuốt mác áo mới tinh, giương cao khóe môi. Trong lòng hắn cảm thấy ấm áp, trái tim từ trước đến nay lạnh cứng như sắt như được hòa tan.

Cho dù bị tổn thương, cô vẫn kiên cường và dịu dàng hơn hắn tưởng tượng, luôn chiếu sáng những người xung quanh.

Yêu Kỷ Chỉ Y, là chuyện hắn không hối hận nhất trong đời.

Gặp được cô trong cuộc sống cằn cỗi, là món quà vô cùng trân quý của ông trời.

……

Đêm đó qua đi, Tổng giám đốc Lục trong giới kinh doanh hô phong hoán vũ bắt đầu khổ não một chuyện: Làm thế nào để lấy lòng người tốt.

Sau khi trưng cầu ý kiến trợ lý đặc biệt, mỗi ngày Lục Cảnh Hành đặt một bó hoa cho tiệm bánh ngọt, mỗi ngày đổi kiểu khác.

Hôm nay hắn tình cờ thấy được một bó hoa hồng xinh đẹp, liền mua một bó lớn 99 đóa hoa hồng tặng cho Kỷ Chỉ Y.

Hôm sau bỗng nhiên nhớ tới, mẹ hắn nuôi một gốc hoa lan rất giống Kỷ Chỉ Y, ở trong góc không người lặng lẽ nở rộ. Tĩnh lặng thu mình, lại tản ra hương thơm thoang thoảng, hấp dẫn người muốn che chở.

Vì thế hắn lại đưa một chậu hoa lan lớn qua.

Kỷ Chỉ Y lúc đầu cự tuyệt, sau từ chối không được, đành phải bày vào cửa hàng.

Thời gian lâu dài, đặt ở trên quầy cũng xem như phong cảnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ket-thuc-mot-cuoc-tinh/chuong-42.html.]

Ngoại trừ tặng hoa, Lục Cảnh Hành còn tự mình làm chân chạy, lái xe đưa bữa sáng cho Kỷ Chỉ Y.

“Nghe trợ lý nói em không thích ăn sáng, sau này đừng như vậy nữa được không? Phải nhớ ăn, thân thể mới có thể tốt.”

Kỷ Chỉ Y trợn mắt há hốc mồm, quơ quơ bữa sáng Tịch Chu mua cho cô: “Tôi đã có rồi, không cần.”

Sắc mặt Lục Cảnh Hành u ám, vươn tay muốn cướp đi phần điểm tâm kia.

Nhưng sau khi nhìn thấy biểu tình của Kỷ Chỉ Y, hắn lại rụt về, cẩn thận nói với cô: “Ngày mai anh sẽ tranh thủ đến sớm hơn.”

Kỷ Chỉ Y không để ý tới hắn.

Mặc dù không được đáp lại, Lục Cảnh Hành cũng thích thú, kiên nhẫn.

Thời gian cứ như vậy trôi qua một tuần.

Tối cuối tuần, cửa hàng Kỷ Chỉ Y đóng cửa hơi muộn, Lục Cảnh Hành ở phía sau hộ tống cô về nhà.

Chỗ rẽ bình thường nào đó, cô tự nhiên mà thuần thục đi tới, giống như trước kia. Nhưng mà bên tai Lục Cảnh Hành lại nhạy bén bắt được âm thanh xé gió rất nhỏ.

Đồng tử hắn đột nhiên co rút, chuông báo động trong đầu vang lên, một dự cảm không tốt ầm ầm nổ tung trong lòng!

Ý thức chiến đấu quanh năm suốt tháng khiến Lục Cảnh Hành gần như trong khoảnh khắc xông lên, ôm lấy Kỷ Chỉ Y.

Quả nhiên, một giây sau bên tai liền xẹt qua một tiếng còi xe kịch liệt chói tai.

Lúc Kỷ Chỉ Y còn chưa kịp phản ứng, cô và Lục Cảnh Hành đã bị một chiếc xe tải khổng lồ đụng bay lên không!

Cô mở to mắt, há miệng nhưng không ra tiếng, giống như bị người ta bóp chặt cổ họng.

Cả người bị hơi thở ấm áp bao bọc, rơi xuống.

Cuối cùng ngã ầm xuống đất!

Kỷ Chỉ Y bị đập cho trời đất quay cuồng, cố nén choáng váng đứng lên.

Cô được Lục Cảnh Hành dùng thân thể lót, không có gì đáng ngại, Lục Cảnh Hành cũng đã ngất đi, dưới thân thể hắn đầy m..áu tươi!

“Lục Cảnh Hành? Lục Cảnh Hành!”

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...