Kết thúc một cuộc tình - Chương 41

Cập nhật lúc: 2024-07-01 16:36:39
Lượt xem: 53

41、

Không chỉ có ngoại hình giống, ngay cả biểu tình cũng cố ý bắt chước.

Lục Cảnh Hành bị đóng đinh tại chỗ, lạnh sống lưng.

Đáy mắt hắn lạnh nhạt dần bị nham hiểm lạnh lẽo thay thế, b.ắ.n ra khí lạnh thấu xương!

Cấp dưới bên cạnh đã sớm cúi đầu chảy mồ hôi lạnh, duy chỉ có Giám đốc Vương không chú ý tới sắc mặt khác thường của hắn, vẫn đang thao thao bất tuyệt tranh công.

“Anh Lục à, mọi người đều biết anh và vợ tình cảm sân đậm. Nhưng đàn ông mà, khó tránh khỏi sẽ có lúc bốc hỏa... Người phụ nữ này, là tôi cố ý tìm đến, tặng cho anh Lục.” Hắn lộ ra nụ cười nịnh nọt: “Tôi dám cam đoan, là người giống nhất trên thế giới này...:

Nhưng mà trong nháy mắt tiếp theo, đáp lại lão ta chính là cái bàn đột nhiên bị lật tung, đồ sứ vỡ vụn, bàn ghế đổ sụp, đập vào trong lòng mỗi người.

Sắc mặt Giám đốc Vương trở nên rất đặc sắc, người phụ nữ bên cạnh thét chói tai chạy đi.

Trong phòng có một thoáng yên lặng c..hết chóc.

Một lát sau, Lục Cảnh Hành mới lạnh lùng mở miệng: “Tôi rất ghét khuôn mặt này.”

Mồ hôi lạnh sau lưng Giám đốc Vương chảy ròng ròng.

“Có chuyện gì vậy? Không phải anh Lục yêu vợ mình nhất sao? Tại sao hắn lại tức giận với một người giả mạo?!”

“Không ai có thể thay thế cô ấy, tôi không muốn nhìn thấy người khác mang khuôn mặt này. Nếu còn có lần sau... Tôi không ngại rạch nát mặt cô ta.” Lục Cảnh Hành liếc mắt nhìn khuôn mặt người phụ nữ, đáy mắt không che giấu được sự tức giận cuồn cuộn.

Giám đốc Vương giật mình, vội vàng cười làm lành nói: “Vâng vâng... Xin lỗi, tôi sẽ để cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ chỉnh lại!”

Quả nhiên là phẫu thuật thẩm mỹ... Hiện tại người nào cũng có thể lấy lòng hắn?

Lục Cảnh Hành rũ mắt xuống, xem ra hắn ở phương diện này vẫn còn quá nhân từ, khiến một số người có tính toán chuyện xấu.

Giám đốc Vương cẩn thận liếc trộm hắn: “Anh Lục, chuyện hợp tác kia...”

Lục Cảnh Hành không thèm nhìn lão ta, lập tức rời đi.

Trợ lý Tiểu Kim cất kỹ tư liệu, trước khi ra cửa bất đắc dĩ nói: “Giám đốc Vương, ông tự lo liệu đi.”

Những lời này không thua gì sấm sét, làm Giám đốc Vương xụi lơ trên mặt đất, trên mặt một chút huyết sắc cũng không có!

Tiệc đang vui, cứ như vậy hạ màn.

Trở lại xe thương vụ, trong mắt Lục Cảnh Hành tràn đầy chán ghét và mệt mỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ket-thuc-mot-cuoc-tinh/chuong-41.html.]

“Hủy bỏ toàn bộ hợp tác với nhà họ Vương, cảnh cáo bọn họ đừng làm chuyện dư thừa.”

Không quá một đêm, tin tức này liền bay khắp toàn bộ giới kinh doanh.

Từ đó về sau không ai dám đưa phụ nữ đến trước mặt Lục Cảnh Hành nữa.

……

Mấy ngày liên tiếp, Lục Cảnh Hành không yên lòng khi xử lý công vụ.

Tiểu Kim nhìn thấy, lén đặt đồ ngọt trong cửa hàng Kỷ Chỉ Y làm trà chiều, cũng thêm một phần cho Lục Cảnh Hành.

Lục Cảnh Hành ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy phần bánh ngọt kia, biểu tình lãnh đạm lộ ra chút mềm mại.

Từ trước đến nay không ăn đồ ngọt, hắn lại chủ động mở ra thưởng thức.

Nuốt một miếng, chỉ cảm thấy vị giác đều bị mở ra, mật đường ngọt ngào ở đầu lưỡi chảy vào trong lòng.

Ngon quá.

Lục Cảnh Hành cảm thấy mỹ mãn ăn sạch toàn bộ.

Mỗi khi tan ca, hắn đều đến tiệm bánh ngọt, từ xa nhìn Kỷ Chỉ Y bận rộn.

Chờ cô xong việc, Lục Cảnh Hành ở phía sau đi theo cô, giống như một kỵ sĩ âm thầm bảo vệ.

Kỷ Chỉ Y bước chân nhanh hơn, hắn liền nhanh hơn. Kỷ Chỉ Y đến khúc quanh đi chậm lại, hắn cũng chậm lại theo.

Dần dần, Kỷ Chỉ Y không quản chuyện hắn theo đuôi nữa, chỉ tự mình về nhà.

Lục Cảnh Hành thấy cô sau khi đóng cửa cũng không đi, cứ như vậy đứng ở dưới lầu si ngốc nhìn, cửa sổ lộ ra ánh sáng ấm áp.

Gió lạnh gào thét xẹt qua, hắn không cảm thấy lạnh chút nào, nhưng sắc mặt đã đông lạnh đến trắng bệch.

Đèn đường mờ nhạt, ánh đèn rơi đầy đất, giống như trái tim hắn bị kéo đến tan tác trong gió lạnh.

Thứ đã từng dễ có như trở bàn tay, bây giờ hắn mặt dày mày dạn cũng cầu mà không được.

Không biết đứng bao lâu, mãi đến khi chân tê dại, Lục Cảnh Hành mới cứng ngắc xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng ngay sau đó, hắn nghe thấy một giọng nói chứa đầy tức giận vang lên: “Chờ một chút!”

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...