Kết thúc một cuộc tình - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-07-06 11:40:04
Lượt xem: 117

16、

Trong nháy mắt, sự náo nhiệt trong phòng nhất thời lâm vào trầm mặc.

Một lúc lâu, A Hạo nơm nớp lo sợ mở miệng: “Anh Cảnh, anh Cảnh anh đừng dọa em!”

Hắn nhìn ra cửa không một bóng người, mặt trắng bệch. Những người khác đều mang biểu tình như gặp quỷ. Lục Cảnh Hành sửng sốt, tỉnh rượu hơn phân nửa. Nhớ tới lời mình vừa nói, sắc mặt hắn trầm xuống.

“... Xin lỗi, tôi nhìn nhầm rồi.” Hắn nhàn nhạt giải thích một câu, còn nói: “Tôi muốn ra ngoài một mình hít chút không khí, các cậu chứ việc hơi, đừng tới tìm tôi.”

Nói xong, hắn lập tức rời khỏi hội sở mà không quay đầu lại.

Bên ngoài, gió lạnh thấu xương thổi vào mặt. Hơi thở buồn bực trong lồng n.g.ự.c Lục Cảnh Hành vẫn tắc nghẽn, không thể xua tan.

Hắn không biết tại sao mình lại như vậy. Rõ ràng hắn không yêu Kỷ Chỉ Y, thậm chí kháng cự chán ghét mỗi lần cô tới gần.

Lục Cảnh Hành nghĩ đi nghĩ lại như vậy, đầu lại bắt đầu đau. Bất tri bất giác, hắn trở về nhà. Căn nhà to như vậy nhưng lại trống rỗng, chút khói lửa cũng không có.

Đi vào phòng Kỷ Chỉ Y, Lục Cảnh Hành mới phát hiện mình chưa từng nghiêm túc quan sát nơi này. Đồ đạc của cô thật sự rất ít, ngay cả một tấm ảnh của cô cũng không có.

Trên mặt bàn, cặp trang sức búp bê, một nam một nữ được đặt ở đó.

Lục Cảnh Hành sửng sốt, cảm thấy rất quen mắt. Đây không phải là vật trang sức lúc trước Kỷ Chỉ Y đưa cho hắn sao? Lúc đó hắn... thuận tay ném nó vào thùng rác. Hiện tại, cái bị hắn vứt bỏ đang được đặt ở trên bàn. Dường như có người đã yên lặng nhặt về rửa sạch sẽ, giống như đang nhặt chân tâm của mình giao ra.

Trái tim hắn chua xót nặng nề, chặn hô hấp không thoải mái.

Lục Cảnh Hành tiến lên, cầm lấy đồ trang sức đó nắm thật chặt. Hắn bỗng nhiên bắt đầu tìm kiếm dấu vết Kỷ Chỉ Y từng tồn tại ở khắp nơi.

Ngăn kéo không khóa, bên trong chỉ có một quyển sổ ghi chép. Lục Cảnh Hành dừng một chút, cuối cùng nhịn không được vươn tay mở ra.

Nhảy vào trong mắt, là chữ viết xinh đẹp của cô, viết không thành câu, không có ngày tháng, cũng không liền mạch, tựa hồ chỉ là tùy bút Kỷ Chỉ Y dùng để kể ra tâm tình của mình.

[Phát sốt rồi, rất muốn Cảnh Hành đến với tôi.]

[Gần đây có một người mới tên là A Hạo tới, rất thích đến gần Cảnh Hành, Cảnh Hành thoạt nhìn cũng rất tán thưởng cậu ta.]

[Hôm nay thành tích huấn luyện của Cảnh Hành lại đứng thứ nhất, lén chụp cho anh ấy một tấm ảnh.]

[Hôm nay tâm tình anh ấy rất tốt, nói với tôi rất nhiều chuyện, tuy rằng đều là công việc... Nhưng tôi vẫn rất vui vẻ.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ket-thuc-mot-cuoc-tinh/chuong-16.html.]

[Trời lạnh rồi, mình muốn mang cho Cảnh Hành chút quần áo dày]

Mỗi một chữ, viết rất nghiêm túc, ngòi bút đ.â.m mạnh đến mức xuyên thấu mặt giấy.

Những dấu vết và quá khứ vụn vặt kia, đã sớm biến mất hầu như không còn trong thời gian dài, chỉ có cô vẫn nhớ rõ.

[Năm năm trước tôi cầu xin người ở xung quanh, đưa mọi người đến cùng nhau thành lập đội đua Cảnh Hành. Khoảng thời gian đó thật tốt, tốt đến mức... tôi không muốn mất đi. Nhưng mình phát hiện, mọi người sẽ không vĩnh viễn ở cùng một chỗ, một ngày nào đó mỗi người đi một ngả, biến mất trong biển người. Thật khổ sở, tại sao lại chỉ còn lại một mình tôi?]

Lục Cảnh Hành nhìn chằm chằm đoạn văn này, ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ.

Thì ra lúc trước, người là do cô cầu xin...

Lúc hắn mới ra khởi nghiệp, những đồng đội kia cùng hắn gian nan tiến tới. Sau đó đội đua nổi tiếng, bọn họ lại bỏ đi.

“Lục Cảnh Hành,” Đội viên cũ cuối cùng trước khi đi từng nói với hắn: “Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, sẽ hối hận.”

Hối hận.

Cho đến lúc này, Lục Cảnh Hành mới hiểu tại sao đối phương lại nói những lời này.

Trong n.g.ự.c đau thương khó có thể diễn tả bằng lời, như thủy triều đè tới. Hắn không cách nào tự khống chế, chỉ có thể để cảm xúc ngập trời tùy ý bao phủ mình.

Ghi chú đã đến trang cuối.

[Gần đây rụng rất nhiều tóc, cả đêm mất ngủ, đầu đau quá... Bác sĩ nói bệnh tình của mình đã nặng hơn, mình không biết phải làm gì. Nhưng may mắn tôi còn có Cảnh Hành, tôi còn có thể kiên trì. Mình không thể gục ngã.

[Tôi yêu anh ấy.]

[Tôi sắp c..hết.]

[Không ai muốn tôi sống.]

Một đoạn văn lộn xộn

[Tôi không xứng đáng được yêu sao? Tôi không xứng đáng được yêu sao? Tôi không xứng đáng được yêu sao?]

Dòng mực đỏ tươi, dùng sức đến mức thậm chí xé nát tờ giấy.

[Cứu tôi! Cứu tôi! Cứu tôi! Cứu tôi! Cứu tôi!]

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...