Kết thúc một cuộc tình - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-07-06 11:35:28
Lượt xem: 133

14、

Lục Cảnh Hành bị đánh nghiêng đầu, trên gương mặt hiện lên một dấu tay đỏ rõ ràng.

Hắn nặng nề thở ra một hơi, cố nén tức giận, há miệng: “Con...”

Câu đón cô về nhà kia, hắn làm thế nào cũng không nói nên lời.

Mẹ Kỷ Chỉ Y giận không kiềm được ngắt lời: “Tôi biết đám cưới của cậu và con gái tôi chỉ là liên hôn thương mại, nhưng cho dù cậu không có tình cảm với con bé, tốt xấu gì nó cũng là vợ cậu! Chỉ Y nói, của hồi môn của của nó đều cho cậu, con bé không có tiền cho gia đình, nó rất khổ sở, có lỗi với cha mẹ...”

Nói xong, mẹ Kỷ Chỉ Y lại che mặt khóc nức nở: “Ba ngày trước con bé tự sát, cậu đã đi đâu? Từng có một cuộc điện thoại nào gọi cho con bé không? Không có lấy một câu quan tâm nào sao? Cậu là người thân cận nhất của con bé, thế mà con bé nhảy xuống biển cậu cũng không biết! Con gái tôi mang theo ba trăm triệu của hồi môn gả cho cậu, lúc cậu một mình gây dựng sự nghiệp dùng hết sức lực giúp cậu, cậu lại bỏ mặc nó đi tìm cái c..hết?!”

Chữ “c..hết này” đ.â.m sâu vào trong lòng Lục Cảnh Hành. Sắc mặt hắn trắng bệch, lặng lẽ như mất đi năng lực phát ra âm thanh.

Bên tai vang vọng lời tố cáo khàn cả giọng của mẹ Kỷ Chỉ Y, nhưng hắn không thể phản bác. Là lỗi của hắn. Xin lỗi...

Mẹ Kỷ Chỉ Y hít sâu một hơi, lại mở mắt, vẻ mặt mệt mỏi, trông bà như già đi mười tuổi.

“... Cậu đi đi. Đừng tới nữa, nếu cậu Lục đã mất vợ, nhân duyên hai nhà cũng cứ vậy bỏ qua đi!”

Cha cô cũng quay đầu đi, không muốn nói thêm một chữ nào với hắn.

Lục Cảnh Hành yên lặng nhìn hai người, cúi người về phía cha mẹ Kỷ Chỉ Y, cúi đầu thật sâu.

Sau đó, ngơ ngát đi ra linh đường.

Lục Cảnh Hành cầm điện thoại, sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng gọi một cú điện thoại.

“Luật sư Ngô, tôi muốn gửi một khoản tiền cho cha mẹ vợ, phiền anh giúp tôi chuyển giao một chút. Để bọn họ... sống thật tốt.”

Luật sư Ngô dừng một lúc, mới phản ứng lại lời nói của hắn: “Không thành vấn đề, nhưng mà... anh đã ly hôn, không cần gánh vác trách nhiệm phụ dưỡng cha mẹ cô ấy.”

Chẳng biết tại sao, phiền não xông đột nhiên thẳng vào cổ họng Lục Cảnh Hành: “Tôi còn chưa ký tên, tờ giấy ly hôn kia không có bất kỳ giá trị nào!”

Cho nên Kỷ Chỉ Y vẫn là vợ của hắn.

Luật sư Ngô sửng sốt, còn chưa mở miệng, Lục Cảnh Hành đã cúp điện thoại.

Rất nhanh, năm trăm vạn đã được chuyển đi. Là toàn bộ số tiền mà hắn có thể dùng.

Sau khi chuyển xong, điện thoại phát ra tiếng chuông, trên màn hình một cái tên hiện ra, là Thẩm Lạc Yên.

Ánh mắt Lục Cảnh Hành tối sầm, không chút do dự cúp điện thoại của cô ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ket-thuc-mot-cuoc-tinh/chuong-14.html.]

Nửa phút sau, điện thoại lại vang lên.

Lục Cảnh Hành chưa bao giờ cảm thấy tiếng chuông khó chịu như vậy, làm đầu hắn đau nhức, lập tức bực bội cúp máy.

Lần thứ hai từ chối nhận, Thẩm Lạc Yên không gọi tới nữa, mà gửi không ít tin nhắn.

Tít tít tít tít ầm ĩ.

Lục Cảnh Hành không có tâm trạng xem, tắt màn hình điện thoại, nhét vào túi. Bên tai yên lặng, nhưng tim của hắn lại không cách nào bình tĩnh.

Tại sao tim hắn lại đau như vậy? Đau đến sắp vỡ vụn rồi...

Vì cái gì, trong đầu đều nghĩ đến Kỷ Chỉ Y?

Rõ ràng là hắn không yêu Kỷ Chỉ Y không phải sao? Hắn đối với cô... không có tình cảm mới đúng. Hắn không yêu Kỷ Chỉ Y mới đúng.

Tự nói với mình hết lần này đến lần khác, nhưng trái tim Lục Cảnh Hành lại không ấm lại chút nào.

Hồi lâu sau, Lục Cảnh Hành nghĩ tới một nơi, đồn công an.

Hắn lái xe đi tới đồn công an, vì nổi tiếng nên vừa bước vào cửa liền có người nhận ra hắn.

“Anh Lục phải không?”

Đáy mắt Lục Cảnh Hành hiện đầy tơ m..áu đỏ tươi, mở miệng nói từng câu từng chữ: “Tôi là chồng của Kỷ Chỉ Y. Tám giờ tối hôm qua, các người đã xác nhận cái c..hết của cô ấy, phải không?”

Hắn muốn lấy di động ra chứng minh, lại đột nhiên ngưng trệ, nhớ ra bằng hắn căn bản không có... bức ảnh nào chụp chung với Kỷ Chỉ Y.

Cảnh sát ngẩn người.

Có người tra trên máy tính, phát hiện hắn thật sự là chồng của Kỷ Chỉ Y, vì thế gật đầu.

"Đúng vậy... Có người nói nửa đêm tản bộ, phát hiện cô ấy đang đi xuống biển, còn lấy ra một con d.a.o nhỏ c.ắ.t c.ổ tay. Nhân chứng tiến lên muốn giữ cô ấy lại, nhưng tận mắt nhìn thấy cô Kỷ bị nước biển cuốn đi."

“Chúng tôi thật xin lỗi, không có tìm được t.h.i t.h.ể của cô ấy, bị nước ngâm nhiều ngày như vậy cũng chưa nổi lên, không có hy vọng tìm được, xin anh nén bi thương...”

Cảnh sát liếc nhìn nhau, lấy từ trong túi hồ sơ ra một chiếc điện thoại tản ra mùi m..áu tanh nhàn nhạt.

Di động được đưa tới trước mặt Lục Cảnh Hành.

“Đây là di vật của cô Kỷ, bên trong có di thư cô ấy viết, anh... mở ra xem đi.”

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...