Chạm để tắt
Chạm để tắt

Kẻ trộm thuốc - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:13:44
Lượt xem: 1,747

Tôi nhanh chóng mặc quần áo cho Tần Hoài, đưa anh ta ra ngoài. 

 

Đỗ Niệu bị tôi mắng, ngồi yên một chỗ không dám gây sự với tôi.

 

07.

 

Đến nhà, Tần Hoài bệnh liệt nằm trên ghế sofa, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

 

"Cưng ơi, anh không chịu nổi nữa rồi, hình như lại bị sốt rồi, khó chịu quá."

 

Khi anh ấy chạm vào tôi, hơi thở đều nóng rực, ít nhất cũng phải 38 độ.

 

"Nhanh lấy cho anh viên thuốc hạ sốt đi."

 

Thấy tôi không động đậy, Tần Hoài khó nhọc mở mắt ra.

 

"Chết tiệt, em vẫn còn giận sao?"

 

"Anh đã nói rồi mà, anh và Niệu ca không có gì hết! Em có thể đừng làm quá lên được không?"

 

Tôi miễn cưỡng đồng ý: "Được rồi, em biết là hai người không có gì, chẳng phải là vì em yêu anh sao?"

 

"Sao anh không uống thuốc ở nhà Đỗ Niệu? Em thấy trên trang cá nhân của cô ấy đăng, Đỗ Niệu có cả đống ibuprofen mà."

 

"Ồ, cô ấy có thuốc, nhưng em còn không biết Niệu ca là người thế nào sao? Hay sơ ý lắm."

 

"Anh nói anh khó chịu, cô ấy đi vào bếp rót nước, không cẩn thận làm rơi hết thuốc hạ sốt vào lỗ thoát nước."

 

Làm ra vẻ như nhớ lại cảnh Đỗ Niệu rót nước cho anh ta, Tần Hoài có chút đắc ý.

 

Anh ta ra lệnh cho tôi, "Cưng à, đừng hỏi đông hỏi tây nữa, mau lấy thuốc cho anh đi, sao em lại lề mề thế!"

 

"Đúng rồi, chuẩn bị cho anh thêm một ly nước điện giải nữa. Trên ‘Tiểu Hồng Thư’ có hướng dẫn đấy, em có thể xem, không khó đâu."

 

Anh ta làm như việc tôi được phục vụ anh ta là một vinh dự vậy.

 

Tôi cười lạnh trong lòng, đi đến phòng khách, lấy hết thuốc hạ sốt còn lại bỏ vào túi áo lông.

 

Tôi ngồi trong phòng khách lướt điện thoại nửa tiếng, Tần Hoài gọi tôi nhiều lần, tôi đều không trả lời.

 

Cuối cùng, anh ta không chịu nổi nữa, quấn chăn đi ra phòng khách.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

"Thuốc đâu?"

 

Mặt anh ta đỏ bừng, giọng khàn khàn, yếu ớt.

 

Tôi vô tội chớp mắt, "Hết thuốc rồi."

 

"Em đọc trên mạng nói rằng người trẻ tuổi không uống thuốc mà cố chịu đựng sẽ tốt hơn, dù sao anh cũng có sức khỏe tốt, cố chịu đi thôi."

 

Tần Hoài rút nhiệt kế thủy ngân, chỉ vào vạch, hét lên với tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ke-trom-thuoc/chuong-5.html.]

 

"Anh đang sốt cao 39 độ 9! Em có biết, nhiệt độ này sẽ đốt c.h.ế.t người không! Sao mà chịu nổi?"

 

"Thuốc hạ sốt khó mua lắm, đột nhiên anh muốn uống, em cũng không có chỗ nào mua được..."

 

Tôi ấm ức nói: "Hay là để em gọi điện hỏi mẹ em xem nhé?"

 

Nói xong, tôi chăm chú nhìn vào mặt Tần Hoài.

 

Tần Hoài vội vàng ngăn cản: "Đừng! Thôi bỏ đi!"

 

Tôi giả vờ đứng lên.

 

"Không được, anh sốt em đau lòng lắm! 

 

Em phải gọi điện cho mẹ em. 

 

Em đã gửi cho bà ấy 12 viên thuốc hạ sốt, chắc chắn còn dư!"

 

Tần Hoài gần như nhảy lên: "Đã nói là không cần! Anh không cần đâu!"

 

"Người già sốt cao rất nguy hiểm, lấy thuốc của ai cũng không thể lấy của dì được. 

 

Bà ấy mới khỏi bệnh ung thư vú, là người có nguy cơ cao."

 

Tôi liếc nhìn camera ở góc tường.

 

Con chó này không biết nói dối, hắn ta đã thể hiện sự lo lắng trên mặt.

 

Và tất cả điều này đều được ghi lại.

 

Tần Hoài biết rõ mẹ tôi là người nguy cơ cao nhưng vẫn đổi thuốc, sự thật này cũng có thể xác nhận.

 

Tần Hoài nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, sợ tôi nghi ngờ, chỉ có thể lủi thủi trở về phòng ngủ.

 

Tôi lạnh lùng nhìn hắn, như đang nhìn một tên hề nhảy múa.

 

Tắt camera.

 

Xuất video.

 

Tôi lấy hết các loại thuốc điều trị trong nhà, bỏ vào ba lô.

 

Không bỏ sót thứ gì, thậm chí cả kem trong tủ lạnh cũng không để lại cho hắn.

 

Muốn giảm nhiệt? Không có cửa đâu.

 

Mẹ tôi chịu khổ, anh cũng đừng mong thoát.

 

Bố mẹ tôi thường nói: "Đừng khinh thường thanh niên nghèo"

 

"Tình cảm phải dựa vào hai người cùng vun đắp"

Loading...