Kẻ thù đội giường chung - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-07-06 14:46:17
Lượt xem: 104

chút choáng váng.

Tạ Vân Tễ gõ gõ đầu tôi, nghiêm túc dặn dò: "Anh trai đi toilet, bé con ngoan ngoãn đợi, đừng chạy lung tung.”

Tôi nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay Tạ Vân Tễ: "Tạ Vân Tễ, có phải anh say rồi không?”

Tạ Vân Tễ Anh nhìn tôi, ánh mắt khẽ mỉm cười, xoa đầu tôi: “Anh không say.”

Ừm. Không chọc ngoáy tôi, chắc là say rồi.

Nhìn ánh mắt đã không còn tỉnh táo của Tạ Vân Tễ, trong đầu tôi tràn ngập những tai nạn như ngã đập đầu, gặp kẻ xấu và bị bắt cóc.

Tôi vén váy lên, đi theo Tạ Vân Tễ đến toilet, canh giữ ở cửa.

Tôi nhàm chán lấy điện thoại ra, muốn hỏi Đào Đào về chuyện tôi tỏ tình với Thẩm Ức. Chuyện này một chút ấn tượng tôi cũng không có.

Thẩm Ức đối với tôi mà nói, chỉ là bạn học bình thường, cho dù là bởi vì đại mạo hiểm, lời thổ lộ tâm tình kia cũng không phải phong cách của tôi.

Kiểu gì tôi cũng không nghĩ ra.

Mở khung chat ra, gửi hai biểu tượng cảm xúc đang khóc và kể lại cảnh tượng đáng xấu hổ vừa rồi từ đầu tới cuối.

Đào Đào trả lời tôi ngay lập tức bằng giọng của một người dì đang cười.

“Để Thẩm Ức buông tay đi. Dù sao... cậu cũng chỉ thích anh Tạ nhà cậu thôi~”

Trên hành lang yên tĩnh, giọng của Đào Đào vô cùng rõ ràng.

Tôi hoảng loạn ấn nút hạ nhỏ âm lượng.

Đào Đào đang nói lung tung cái gì vậy!

Tôi hạ giọng trả lời: "Dương Đào Đào, cậu phải nói đúng trọng điểm nha! Mình nói mình thích Tạ Vân Tễ lúc nào, mình không thích thằng chả, nghe, nghe rõ chưa?!"

“Nghe rõ rồi.”

Đột nhiên, phía sau vang lên một giọng nói trầm thấp mà không vui.

Tôi sợ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, xoay người đối diện với ánh mắt mê ly không rõ của Tạ Vân Tễ.

Tạ Vân Tễ từng bước một đi tới, mặt lạnh áp bách mười phần: "Vậy bé con thích ai?”

Tôi theo bản năng lui hai bước, tủi thân than thở: "Anh hung dữ như vậy làm gì! Em đâu có nói em thích Thẩm Ức.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ke-thu-doi-giuong-chung/phan-7.html.]

“Không hung dữ với em." Tạ Vân Tễ kiềm chế, dịu giọng nói: "Không thích Thẩm Ức, vậy em thích ai?”

Thích ai?

Trong đầu tôi bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt Tạ Vân Tễ.

Tôi kinh hãi, lại nhìn thằng chả, trái tim không hiểu sao lại đập thình thịch.

Tạ Vân Tễ mất kiên nhẫn, nâng cằm tôi lên: “Nói đi!”

Tôi nhìn Tạ Vân Tễ say rượu, lông mày sắc lẹm, khi nói chuyện với tôi không chịu nhượng bộ, tính tình nhỏ nhen của tôi cũng nổi lên.

Tôi kiên quyết trả lời: "Em... em không thể không thích ai sao?”

“Không thể!" Thái độ Tạ Vân Tễ mạnh mẽ hơn tôi, và giọng nói của Tạ Vân Tễ trở nên to hơn.

Tôi bực tức tột độ, to giọng hơn, hét lên như bọn nhóc tiểu học cãi nhau: "Vậy anh nói xem, em nên thích ai?!"

Không gian rơi vào yên lặng đến mức kim rơi cũng có thể nghe được.

Tôi đột nhiên ý thức được mình đã nói gì.

Tạ Vân Tễ cũng bình tĩnh lại, nhìn tôi, lại một lần nữa đặt câu hỏi: "Thích anh, không được sao?"

10.

Thế giới dường như bị nhấn nút im lặng.

Tôi nhìn người trước mắt mình.

Âu phục giày da, dáng người cao to, áo sơ mi màu đen lộ rõ cơ n.g.ự.c đang căng lên, tay áo xắn lên lộ rõ cơ bắp săn chắc.

Giây phút này, tôi nhận ra rất rõ ràng rằng anh chàng cùng tôi lớn lên bao năm qua đã là một người đàn ông trưởng thành và đẹp trai.

Tạ Vân Tễ thở dài.

Thế giới lại ồn ào.

“Thích anh đi, Doanh Doanh.”

Trong mắt Tạ Vân Tễ có sự pha trộn giữa nỗi đau và thương tiếc, gần như đang lẩm bẩm với chính mình.

 

Bình luận

2 bình luận

  • Truyện dễ thương nè, ngọt ngào nhẹ nhàng mà cũng có nội dung hợp lý.

    Sorachan 2 tuần trước · Trả lời

  • Dễ thương ha

    hoaimoc 2 tuần trước · Trả lời

Loading...