Kế hoạch báo thù - Phần 5

Cập nhật lúc: 2024-07-07 18:13:37
Lượt xem: 318

Tần Dự gãi đầu, chủ động ôm tôi.

 

Đây là liên hệ thân mật đầu tiên của chúng tôi. Tôi dựa vào lòng anh ta, có thể nhìn thấy tai Tần Dự dần đỏ lên.

 

Giọng Tần Dự trầm xuống khi nói chuyện với tôi, như thể đang dỗ dành tôi: "Kỳ nghỉ này, chúng ta hãy ở căn hộ của Diệp Cảnh Hòa, em đừng đi ra ngoài, anh ở đây chăm sóc em."

 

Cửa thang máy mở ra, Diệp Cảnh Hòa đi vào trước. Anh ta có vẻ hơi cáu kỉnh, và nhấn nút thang máy một cách nặng nề.

 

Về đến nhà, Ninh Ninh khó khăn nói: "Em không quen ở chung phòng với người khác."

 

Ngôi nhà này chỉ có ba phòng.

 

Ninh Ninh lại nhìn Tần Dự, nói đùa: "Tiểu Tần Tử, dù sao hai người cũng là người yêu của nhau, vậy ngủ chung một phòng đi."

 

Tần Dự liếc nhìn tôi thật nhanh.

 

Tôi đỏ mặt nói: "Được, Tần Dự, anh có thể cho em ngủ một lát được không? Em rất khó chịu."

 

Tần Dự nhanh chóng bế tôi về phòng.

 

Sau khi vào phòng, tôi chủ động nói: "Em có thể ngủ dưới đất, Tần Dự, anh yên tâm, em biết chúng ta chỉ là vì Ninh Ninh mà thôi. Sau này anh theo đuổi được cô ấy, chúng ta sẽ nói rõ."

 

“Không cần nhắc đi nhắc lại chuyện em chỉ là đang đóng kịch thôi mà.” Tần Dự để tôi ngủ trên giường, đắp chăn cho tôi, “Em ngủ trước đi, anh lấy đồ ăn cho em."

 

Tần Dự đứng dậy rời đi, tôi theo bản năng nắm lấy tay anh ta. Tôi năn nỉ nói: “Tần Dự, anh ở đây chờ em ngủ có được không?”

 

Lỗ tai Tần Dự lại đỏ lên, ậm ừ ngồi xuống bên giường.

 

Tôi nắm tay anh ta giả vờ ngủ. Tần Dự không rời đi, lại còn để cho tôi nắm tay.

 

Còn tôi, giả vờ nói chuyện trong mơ, ứa nước mắt nói: “Tần Dự, em rất thích anh, nhưng em biết người anh thích là Ninh Ninh, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, em có thể làm bất cứ điều gì vì anh.”

 

Tôi lật người, gối lên đùi Tần Dự, ôm chặt eo anh ta.

 

Tôi cảm thấy cả người Tần Dự cứng ngắc, anh ta đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt tôi, thấp giọng thì thầm: “Trần Ngư, anh thấy bối rối quá, rõ ràng là anh thích Ninh Ninh, nhưng sao anh nhìn thấy em bị bệnh, thấy em khóc, lại đau lòng muốn c..hết."

 

“Bởi vì cậu xem nhẹ cô ấy.” Diệp Cảnh Hòa lên tiếng, hắn đi tới, nhét tôi vào trong chăn, cười lạnh nói: “Tần Dự, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”

 

Tần Dự dường như bị kích thích, và nói một cách bừa bãi: "Diệp Cảnh Hòa, đừng nghĩ rằng tôi không nhìn thấy, anh có cảm tình với Trần Ngư. Anh không biết xấu hổ, lại thèm muốn bạn gái của anh em!"

 

Khi nghe thấy tiếng đóng cửa, tôi từ từ mở mắt ra.

 

Quay đầu lại, thấy trên tủ đầu giường có thuốc giảm đau và băng vệ sinh, có lẽ là Diệp Cảnh Hòa mang vào.

 

Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của Ninh Ninh: "Đừng đánh nữa! Làm ơn đừng đánh nữa!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ke-hoach-bao-thu/phan-5.html.]

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng bạc cũ kỹ trên cổ tay, thầm nghĩ, Ninh Ninh, lúc g..iết mẹ tôi hình như cô không khóc nhiều như vậy.

 

Tần Dự nói đã lâu không gặp mẹ tôi. Bởi vì mẹ tôi đã qua đời sau một tai nạn xe hơi cách đây một năm.

 

Hung thủ là Ninh Ninh.

 

Cô gái trẻ này đ.â.m phải ai đó và bay ra nước ngoài như không có chuyện gì xảy ra.

 

Tần Dự lúc ấy chửi bới với tôi, anh ta nói: "Ninh Ninh thật xui xẻo, lái xe khi say rượu, không cẩn thận đ.â.m phải một người phụ nữ, vốn tưởng rằng chỉ bồi thường chút tiền thì thôi, không ngờ người phụ nữ không cứu được, đã tử vong. Phiền đến c..hết, nghe nói bà ta là một bảo mẫu. Hại Ninh Ninh phải trốn ra nước ngoài, nếu không phải nhà họ Diệp ra mặt giải quyết chuyện này, còn không biết loạn thành cái gì."

 

Nói xong, anh ta nhìn tôi như thể vừa mới nhận ra: "Ồ, thật xin lỗi. Trần Ngư, mẹ em cũng là bảo mẫu, anh không có ý coi thường dì, anh chỉ nghĩ vậy thôi. Ninh Ninh chỉ là bất cẩn, làm ầm lên như vậy thật phiền phức.”

 

https://www.facebook.com/61552176913802/posts/122139001646072563/?

 

Lúc đó lúc là tròn ba tháng mẹ tôi mất.

 

Cái gọi là dàn xếp của nhà họ Diệp là đe dọa mẹ tôi bằng tương lai của tôi.

 

Sau khi mẹ tôi được cứu sống, nửa thân dưới của bà bị liệt, suốt đời chỉ có thể nằm một chỗ.

 

Bọn họ nói: "Cô cùng con gái ký thỏa thuận dàn xếp này, lấy tiền xong chúng ta có thể thoải mái, con gái ngươi nếu muốn kiện, chúng ta bất cứ lúc nào cũng sẽ đi theo hầu, chỉ là cô ta đang học năm thứ ba trung học phải không? Không có tiền sẽ không có tương lai.”

 

Mẹ tôi đã ký vào bản thỏa thuận đó và tự mình rút bình oxy vào ban đêm.

 

Bà ấy chỉ để lại cho tôi một câu: "Con gái, cầm tiền ra nước ngoài học đại học đi. Đi thật xa, đừng chiến đấu với bọn họ, chỉ cần con vui vẻ là được, đừng sợ cô đơn một mình, mẹ ở trên trời sẽ đồng hành cùng con."

 

Sau khi nghe tin mẹ tôi qua đời, bà Diệp đưa cho tôi một thẻ ngân hàng và nhẹ nhàng nói: "Người ta nói rằng người nghèo không đáng giá. Điều này là sự thật. Cái mạng này của mẹ cô cũng không đáng bao nhiêu tiền."

 

7

 

Vâng, trong mắt họ, đó chỉ đơn giản là cái c..hết của một bảo mẫu.

 

Để trốn tránh trách nhiệm vì gây ra một vụ tai nạn, Ninh Ninh buộc phải rời xa những người bạn yêu quý thời thơ ấu của mình là Diệp Cảnh Hòa và Tần Dự, cô ta cảm thấy rất buồn.

 

Tần Dự phàn nàn rằng vì cuộc sống vô giá trị của một bảo mẫu, anh ta và Ninh Ninh đã xa nhau vài năm.

 

Về phần Diệp phu nhân, chỉ cần vài câu nói tùy tiện trong một bữa tiệc rượu nào đó là có thể giải quyết ổn thỏa vụ đ.â.m xe bỏ trốn của Ninh Ninh.

 

Làm việc cho nhà họ ba năm, họ chỉ biết mẹ tôi là bảo mẫu, chưa bao giờ tìm hiểu gia cảnh của tôi. Vì tôi không xứng đáng để họ thấu hiểu.

 

Nhưng bây giờ thì khác. Diệp Cảnh Hòa và Tần Dự bắt đầu xảy gây chiến vì tôi. Không ai trong số họ nói bất cứ điều gì về nó và tôi cũng vờ như không biết.

 

Cả ba người họ đều biến mất cùng một lúc, một bảo mẫu được thuê để chăm sóc tôi.

 

Một tuần sau, Tần Dự về trước.

 

Bình luận

1 bình luận

  • Cuối cùng ai cũng đau khổi, mong kết HE để nam chính bù đắp mà k có

    danie2000 2 tuần trước · Trả lời

Loading...