Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 219: Biện pháp đặc thù

Cập nhật lúc: 2024-10-01 20:02:40
Lượt xem: 38

Mua của nhà nào đưa bạc cho nhà đó, bắt đầu từ nhà Loan Loan, Bách Thủ đi đến chuồng lợn thả lợn ra, sau khi tính toán bạc xong, ngay lập tức có người bắt lợn cột lên xe trâu.

Loan Loan đang mang thai không tiện, nên Bách Thủ sắp xếp từng nhà từng nhà bán lợn.

Sáu mươi con lợn, họ dùng loại xe kéo đặc biệt chuyên dùng để chở lợn cho nên rất to, nhưng cho dù là vậy, một xe chở được ba con lợn, thì ba chiếc xe cũng phải đi đi về về rất nhiều lần mới chở được hết tất cả chỗ lợn này.

Bán lợn xong coi như đã giải quyết được một chuyện lớn trong lòng mọi người, tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ. Tạ quản sự chào tạm biệt Loan Loan, đồng thời hẹn ngày kia sẽ bắt đầu mổ lợn rồi rời đi. Mọi người vẫn đứng ven đường vừa nói vừa cười một lúc lâu rồi mới tản đi.

Dương gia thôn cùng lúc bán một số lượng lợn lớn cũng dẫn đến sự chú ý của các thôn khác. Tất cả mọi người đều lặng lẽ bàn luận không biết lái buôn lợn này từ đâu đến mà mua một lần lại nhiều lợn như vậy?

Bán lợn xong cũng thoải mái hơn rất nhiều, mỗi ngày không còn cần phải đi cắt rau cho lợn nữa. Hai con lợn nhà bọn họ tổng cộng mới bán được hơn một hai lượng bạc, so với việc nhận thầu làm thịt khô thì quả thực có hơi kém một chút.

Nhưng dường như không chỉ một mình nàng có suy nghĩ này, vì những người đi theo nàng làm việc đều chỉ mong sao nhanh lên thôn trang làm việc một chút, một con lợn nuôi cả một năm mới bán được chút bạc như thế, mà chỉ cần đi theo Loan Loan bận rộn mấy ngày đã có thể kiếm được một khoản tiền công không nhỏ, hơn nữa công việc cũng không có gì mệt mỏi, thế thì ngươi nói xem cái nào có lợi nhất đây?

Sau bữa cơm trưa ngày hôm sau, những người muốn đi làm việc đã tới, Loan Loan lấy ra khế ước đã chuẩn bị xong từ trước, phát cho mỗi người một bản, nhưng có rất nhiều người không biết chữ, nên Loan Loan đã bảo Lý Đại Thạch về nhà mời đệ đệ Lý Đại Trí của hắn đến đọc giúp khế ước, coi như để mọi người yên tâm.

“. . . . . . . lần trước ai đã ký rồi thì không cần ký nữa, mời những người nào chưa ký đến điểm chỉ!” Loan Loan nói với một đoàn người trong sân, sau đó mở khế ước ra trước mặt Lý Đại Trí.

Mọi người cũng không vội vàng, lần lượt từng người đi đến điểm chi. Mà mỗi lần Lý Đại Trí đều đọc lại nội dung khế ước một lần, chờ đối phương tỏ vẻ hiểu rồi mới điểm chỉ, sau đó hắn đưa khế ước đã điểm chỉ cho Loan Loan.

Thật ra thì nội dung của tất cả các khế ước đều giống nhau, sở dĩ Loan Loan bảo Lý Đại Trí đọc từng bản một là vì hy vọng cả hai bên đều hiểu rõ, mà hiểu rõ cũng chính là một loại biểu hiện của sự công bằng.

Chờ tất cả mọi người ký xong khế ước thì trời cũng gần tối, Bách Thủ và Loan Loan vốn định giữ Lý Đại Trí và Lý Đại Thạch ở lại ăn cơm tối tỏ lòng cảm ơn, nhưng hai huynh đệ nói trong nhà còn có việc rồi ra về.

Sau đó Bách Thủ lại thương lượng với Loan Loan lúc trả tiền công cho Lý Đại Thạch thì trả nhiều thêm một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-219-bien-phap-dac-thu.html.]

Ăn cơm tối xong, Bách Thủ sắp xếp sẵn sàng tất cả đồ gia vị mà ngày mai cần mang lên thôn trang, lại lót thêm một lớp cỏ dầy lên sàn xe. Lần này nhiều thịt lợn, nên tương ngọt Loan Loan làm đều đựng trong vại lớn.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai vợ chồng đã thức dậy, Bách Thủ vào bếp nấu cơm, Loan Loan ở trong phòng kiểm tra đồ mang theo để xác định đã đủ đồ gia vị cần thiết. Lúc ăn sáng, Bách Thủ mang tất cả đồ đạc ra xe, lại dùng dây chằng lại cẩn thận, rồi nhét cỏ vào khoảng cách giữa các vại.

Ăn sáng xong, những người đi cùng đến thôn trang cũng lục tục tới, đợi đến khi tất cả mọi người đến đầy đủ rồi họ mới lên đường. Bách Thủ sợ Lai Sinh chạy lung tung, nên không để cho hắn đi theo.

Xe trâu chở đồ đạc đi chầm chậm, khi lên đến thôn trang, họ báo danh cho một vị tiểu ca giữ cửa. Vị tiểu ca này lập tức cho đoàn người vào trong thôn trang. Mùa trước lúc họ đến thì đúng vào thời điểm xuân về hoa nở, cành lá tươi tốt, trong thôn trang cảnh sắc rất đẹp, bây giờ vào mùa đông chỉ còn vài gốc mai vàng nở hoa tươi đẹp, những loại hoa cỏ cây cối khác thì đều gần như tàn lụi, tăng thêm chút cảm giác tiêu điều. Nhưng rất nhiều người lần đầu tiên được đến một thôn trang lớn như vậy, thế nên mọi người không ngừng khen thôn trang này vừa to vừa đẹp.

Thôn trang đã thuê riêng mười lăm đồ tể, mười đồ tể mổ lợn, năm đồ tể róc thịt, cách làm thì Loan Loan đã sớm dặn Tạ quản sự, đến lúc này đã mổ xong hai mươi con lợn.

Loan Loan dẫn mọi người mang thịt của hai mươi con lợn đã mổ xong đến bãi đất chuyên dùng để làm thịt khô. Thịt và xương sườn đã được xếp riêng biệt toàn bộ, hôm nay sẽ ướp thịt, ướp sườn và thịt khô trước, còn lạp xưởng thì phải đợi mổ xong hết chỗ lợn kia rồi đồ tể thái thịt xong mới làm được.

Hai mươi con lợn xấp xỉ sáu trăm cân, xương sườn thì chỉ cần lựa để ra một bên là được, mà thịt xông khói và thịt khô thì phải phân ra từng phần một.

Đầu tiên nàng phối trộn gia vị xong, sau đó dạy cách làm cho mọi người, để cho mọi người ướp tương xương sườn trước, tiếp theo nàng cùng mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu đi phân loại thịt, làm thịt xông khói cần phải chọn miếng thịt nửa nạc nửa mỡ mới ngon, như vậy đến lúc chế biến xong mới có thể có mùi thơm của mỡ khiến người ta thèm thuồng, với cả thịt nửa nạc nửa mỡ ăn cũng béo ngậy ngon miệng hơn.

Chờ phân loại thịt xong, hai người bắt đầu ướp tương xương sườn, Loan Loan thì ở bên cạnh điều chế gia vị làm thịt xông khói, bao nhiêu thịt cần dùng bao nhiêu gia vị cũng có quy tắc cả. Ba mươi người cùng làm rất cố gắng, làm xong phần xương sườn, họ lại bắt đầu làm thịt xông khói, buổi trưa tất nhiên là ăn cơm ở thôn trang, đây đều là những điều đã viết trong khế ước. Buổi chiều lại róc ra thịt của hai mươi con lợn, ngoài ra Loan Loan chọn lấy một chút thịt hơi nạc để sang một bên, để dành ngày mai làm lạp xưởng.

Lúc mọi người bận rộn làm việc, Loan Loan một mình đi xem chỗ những đổ tể kia mổ lợn, xương giò lợn, xương ức đã chất thành một đống lớn, còn có cả nội tạng lợn.

Sau đó Loan Loan hỏi Tạ quản sự chỗ xương và nội tạng lợn này thì xử lý như thế nào.

Tạ quản sự cũng rất khó xử, một đống lớn xương và nội tạng của sáu mươi con lợn thì vứt đi đâu đây?

Loan Loan cho hắn một chủ ý: “Đống xương này ngài có thể mang về quán rượu, thêm chút gừng hầm thành nước dùng, nếu có vị khách quan nào muốn dùng chút canh rau, ngài có thể dùng chỗ nước dùng được hầm từ xương lợn này, và làm những loại canh khác cũng có thể dùng chỗ canh xương hầm này, ta đảm bảo canh không chỉ thơm hơn mà còn bổ dưỡng nữa.”

 

Loading...