Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Cố Gái Khắc Chồng Ở Thập Niên 70 - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-09-21 23:34:14
Lượt xem: 1

Nhưng cô cũng biết ở trước mặt Trần Quý Tài, một câu của Tôn Tuệ Phương còn không mạnh bằng một cái rắm.

“Không sao đâu, mẹ đi trước đi, không cần để ý đến con.”

Tôn Tuệ Phương còn muốn nói gì đó nhưng thấy sắc mặt càng ngày càng khó coi của Trần Quý Tài, bà không dám chậm trễ nữa.

“Vậy lát nữa nếu con không chịu nổi, con phải nói với mẹ đấy.”

Trần Niên Niên gật nhẹ đầu, cô nhìn bóng Tôn Tuệ Phương rời đi.

Thật ra đối với việc xúc tuyết, Trần Niên Niên cũng không nguyện ý làm, cô là con gái nhưng lại ở cùng một chỗ với nhóm đàn ông thì gọi là gì, mà cô cũng hiểu rõ bản thân mình, từ nhỏ đến lớn rất ít khi làm việc nhà nông, nếu thật sự đi xúc tuyết một ngày, sáng mai cô nhất định không đứng dậy được.

Nhưng đại đội trưởng đã sắp xếp công việc này, nếu cô không đi xúc tuyết có nghĩa là cô không ủng hộ quyết định của ông ấy rồi.

Lúc này đắc đội với đại đội trưởng, cuộc sống về sau sẽ khó khăn hơn nhiều.

Ý nghĩ trong đầu vừa hiện lên, đại đội trưởng Trần Phú Quốc đã mở miệng trước.

“Trần Quý Tài, người khác bắt đầu làm việc rồi, ông và con gái ông còn đứng ở đây làm gì, muốn trốn tránh công việc có phải không hả?”

“Không có, không có, chúng tôi đi ngay đây, Niên Niên, đi mau, chúng ta đi xúc tuyết.”

Thật ra Trần Phú Quốc và Trần Quý Tài đều là thôn dân phổ thông trong thôn Trần Gia Loan, bởi vì đại đội trưởng cũ có năng lực, không phân công công việc hợp lý, sau khi bị mọi người khiếu nại tập thể, lãnh đạo bên trên quyết định đổi đội trưởng mới là Trần Phú Quốc.

Trần Phú Quốc biết cách ăn nói, làm việc cực kỳ nghiêm túc, ngay cả người lưu manh như Trần Quý Tài cũng cảm thấy sợ khi đứng trước mặt ông cho nên thái độ của Trần Quý Tài cực kỳ tốt.

Nhưng Trần Phú Quốc không thích bộ dáng nịnh hót đó, ông nghiêm mặt nói: “Nhiều đàn ông như vậy còn cần một cô gái như Trần Niên Niên đi xúc tuyết à, hơn nữa công việc của phụ nữ là nhổ cỏ xới đất, Trần Niên Niên nhà ông vẫn muốn làm công việc đặc thù à?”

Xúc tuyết được 12 công điểm, nhổ cỏ chỉ được 8 công điểm, mất bao nhiêu công điểm như vậy đương nhiên Trần Quý Tài không nguyện ý rồi.

Ông vội vàng giải thích: “Đội trưởng, Niên Niên nhà tôi làm việc còn lợi hại hơn mấy thanh niên trai tráng đó, ông để con bé nhổ cỏ không phải lãng phí sức lao động của con bé à, theo tôi thấy cứ để con bé đi xúc tuyết là tốt nhất.”

“Lãng phí cái gì mà lãng phí, ông là đội trưởng hay tôi là đội trưởng, cứ như vậy đi, công việc này để ông sắp xếp hết được không?” Trần Phú Quốc nổi giận mắng to: “Tôi nói ý, người làm bố như ông quá độc ác mà, chỉ vì ít công điểm mà coi con gái mình như trâu để sai bảo, sao nhà họ Trần lại có một tên chó c.h.ế.t như ông vậy chứ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-thanh-co-gai-khac-chong-o-thap-nien-70/chuong-7.html.]

Trần Quý Tài bị chửi thẳng vào mặt, ông không nhẫn nhịn được nhưng vẫn phải ưỡn mặt lấy lòng: “Đội trưởng, ông nói cái gì vậy, Niên Niên là con gái tôi, sao tôi có thể không thương con bé được…”

“Thôi đi, người khác không biết Trần Quý Tài là ai, tôi còn không biết sao.”

Trần Niên Niên sống trong nhà như thế nào, Trần Phú Quốc biết rõ. Lúc chưa nhận chức đội trưởng, người cũ đã đáp ứng để Trần Niên Niên và một thanh niên trong thôn làm công việc này nhưng ông vẫn luôn phản đối, không phải ông cảm thấy Trần Niên Niên là con gái nên làm việc không tốt mà do ông biết Trần Quý Tài mấy chục năm rồi, ông hiểu rõ tính tình của tên chó c.h.ế.t này, Trần Niên Niên làm việc tốt thế nào thì Trần Quý Tài cũng không cho cho cô chỗ tốt gì.

Bây giờ ông làm đến chức đại đội trưởng, ông sẽ không để cô bé đần độn này mặc người hành hạ nữa.

Trần Niên Niên nhìn Trần Quý Tài rồi nhìn Trần Phú Quốc, cô đảo mắt rơi mấy giọt nước mắt: “Đội trưởng, cháu đi nhổ cỏ, cháu đi ngay bây giờ đây! Xin bác đừng mắng bố cháu nữa.”

Trần Niên Niên nói xong liền cầm nông cụ chạy ra ruộng, cô vừa chạy vừa kéo áo lau nước mắt trên mặt.

Nhìn bóng lưng quật cường của Trần Niên Niên, trong lòng Trần Phú Quốc càng đau lòng cho cô bé đáng thương này. Ánh mắt nhìn Trần Quý Tài cũng trở nên bực bội hơn.

Ông mắng to: “Tốt lắm Trần Quý Tài, mọi người đều đi hết rồi, ông còn đứng ở đây trốn tránh công việc trước mặt tôi, tôi sẽ trừ một công điểm của ông.”

Trần Quý Tài gấp gáp, trừ một công điểm không khác gì đòi mạng của ông: “Này Trần Phú Quốc, mẹ kiếp, ông đừng quá mức.”

Trần Phú Quốc cười lạnh: “Vừa lười biếng vừa không nghe lời đội trưởng, trừ một công điểm có lợi cho ông rồi đấy.”

Trần Phú Quốc nói xong liền lấy sổ ghi chép ra rồi gạch số 12 đi, sau đó viết số 10 lên.

Mắt Trần Quý Tài tối sầm lại, lúc này ông định xắn tay áo lên đánh nhau với Trần Phú Quốc: “Đclm Trần Phú Quốc, con ch.ó tạp chủng dám trừ công điểm của tao, ông mày đánh c.h.ế.t mày.”

Mắt thấy Trần Quý Tài muốn đánh Trần Phú Quốc, hai người dân quân xuất hiện đè ông xuống đất.

“Không nghe theo sự sắp xếp còn cố ý đánh cán bộ, Trần Quý Tài, tư tưởng của ông có vấn đề rồi, ông là người có tư tưởng giác ngộ không tốt, đúng là con sâu làm rầu nồi canh trong thôn chúng ta mà, nhất định phải xử lý nghiêm túc mới được.”

Ông quay sang nói với hai người dân quân: “Hai người để ông ta đi làm  việc trước đã, chờ tôi báo cáo lên cấp trên rồi chờ xem cấp trên xử lý ông ta thế nào.”

Trần Quý Tài không nguyện ý, ông lăn lộn trên đất khóc lóc om sòm một lúc lâu rồi bị hai người dân quân kéo đi như kéo một con ch.ó c.h.ế.t vậy.

Trần Phú Quốc cất sổ vào túi, ông chắp tay sau lưng đi chầm chậm đi xa.

Loading...