Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên nhanh: Nam chính, "bật hack" à ? - Chương 4: Thiếu gia nhà giàu có chút lạnh lùng

Cập nhật lúc: 2024-07-20 22:50:28
Lượt xem: 30

“Vậy, vậy cô cũng sẽ mang đồ ăn lên. Em mở cửa, em ở trong, cô ở ngoài, chúng ta cùng ăn cơm, được không?” Cô nghĩ ra một cách thỏa hiệp.

 

Trong lòng Tiêu Nghiễn khẽ cười nhạo, cô thực sự muốn tiếp cận mình đến vậy sao?

 

Như cô mong muốn.

 

Cậu lùi lại một bước, nhẹ gật đầu.

 

A Chiêu thở phào, dỗ dành cậu: “Vậy cô xuống lấy khay đồ ăn, em đã đồng ý rồi thì không được nuốt lời đâu nhé.”

 

Nghe thấy lời A Chiêu, dì Trương vô cùng khó hiểu.

 

Có lẽ là vì ở đây hiếm khi có người lạ đến, bà vẫn còn hứng thú buôn chuyện kéo A Chiêu lại, với vẻ mặt của một người từng trải, khuyên nhủ cô: “Cô Hứa à, để tôi nói cho cô nghe, thiếu gia Tiêu Nghiễn luôn lạnh lùng không thích giao tiếp với người khác. Mọi người đều biết cậu ấy...”

 

Bà chỉ vào đầu mình, nói một cách bí ẩn: “Có vấn đề.”

 

Thấy A Chiêu nhìn mình, dì Trương tự đắc ưỡn thẳng lưng, chân thành khuyên bảo: “Cô Hứa, tôi biết cô tốt nghiệp từ trường danh tiếng, nhận lương cao của bà chủ. Nhưng với thiếu gia như vậy, ai đến cũng vô ích thôi...”

 

Nghe những lời này, A Chiêu rất không vui, nhưng nhìn thấy dì Trương đã có tuổi, cô không tiện nói gì, chỉ có thể giục bà nhanh chóng dọn thức ăn.

 

Dì Trương nhìn A Chiêu đi lên lầu, quay lại nói chuyện với một người giúp việc khác.

 

Lần này, đối tượng buôn chuyện đổi thành A Chiêu, vẻ mặt của dì Trương cũng thêm phần khinh miệt:

 

“Còn nói là sinh viên trường danh tiếng nữa chứ? Ăn mặc như vậy, cô thấy không? Trang điểm đậm, váy ngắn, con gái tôi mà như vậy, tôi không đánh c.h.ế.t nó mới lạ...”

 

A Chiêu không biết mình đã trở thành chủ đề bàn tán của người khác, cô vui vẻ mang khay đồ ăn lên lầu.

 

Tiêu Nghiễn quả nhiên ngoan ngoãn ngồi chờ ở cửa.

 

Thấy cậu có vẻ bình thản, A Chiêu thử hỏi: “Tiêu Nghiễn, em có muốn mời cô vào phòng ăn cơm cùng không?”

 

Tiêu Nghiễn không trả lời.

 

Thôi được, A Chiêu hiểu rồi. Khi nam chính không nói gì, đa phần là từ chối.

 

Cô nhìn quanh, tìm một cái ghế, đặt khay lên đó rồi ngồi xếp bằng dưới đất.

 

Tiêu Nghiễn liếc cô một cái, lặng lẽ bắt đầu ăn cơm.

 

A Chiêu bắt đầu trò chuyện với cậu, từ “Em thích ăn gì” đến “Em muốn học gì” rồi đến “Em thích chơi gì”...

 

Tiêu Nghiễn suốt quá trình đều im lặng, không có bất kỳ phản ứng nào.

 

Khi cậu đặt đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng, mới nhìn về phía A Chiêu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-nhanh-nam-chinh-bat-hack-a/chuong-4-thieu-gia-nha-giau-co-chut-lanh-lung.html.]

“Lúc ăn không nói chuyện.” Cậu thản nhiên nói.

 

A Chiêu ngơ ngác một lúc: Sao không nhắc sớm mà để tôi nói bao nhiêu vậy???

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

Tiêu Nghiễn đối diện với đôi mắt đen trắng rõ ràng của A Chiêu, trong đó mọi cảm xúc đều hiện rõ.

 

Ánh mắt cậu như bị chọc một cái, cúi đầu, trong lòng sinh ra một chút chán ghét.

 

Hừ, vẫn còn diễn trò ngây thơ trước mặt cậu sao?

 

Cứ nghĩ cậu là một đứa trẻ không biết gì sao?

 

Cậu lập tức mất hết hứng thú, đặt đũa xuống: “Tôi ăn no rồi.”

 

A Chiêu nhìn Tiêu Nghiễn đóng cửa cái rầm với vẻ ngơ ngác.

 

Cô ngơ ngác hỏi hệ thống: “Nam chính bị sao vậy?”

 

Hệ thống kẹo bông trắng lóe sáng, dường như đang tra cứu tài liệu, một lúc sau mới trả lời: “Nghe nói thiếu niên trong độ tuổi dậy thì thường có biến động cảm xúc lớn, tâm trạng thất thường là chuyện bình thường.”

 

A Chiêu hiểu ra, gật đầu.

 

Trong phòng.

 

Tiêu Nghiễn khẽ tựa vào cửa, nghĩ xem người phụ nữ ngoài kia sẽ phản ứng thế nào.

 

Là thản nhiên hay là tức giận?

 

Rất nhanh, cửa phòng cậu lại bị gõ.

 

Nhanh như vậy đã không kiên nhẫn sao? Tiêu Nghiễn cảm thấy có chút chán.

 

Ngay sau đó, giọng A Chiêu từ ngoài cửa vọng vào:

 

“Tiêu Nghiễn, dù em không muốn trả lời cũng phải mang đồ ăn thừa ra chứ. Để trong phòng sẽ có mùi đấy.”

 

Tiêu Nghiễn: “......”

 

A Chiêu tiếp tục nghiêm túc dặn dò: “Và nhớ phải đánh răng nữa nhé...”

Tiêu Nghiễn: “......”

 

Nhận thấy A Chiêu vẫn tiếp tục lải nhải không có ý định dừng lại, Tiêu Nghiễn cảm thấy không thể chịu nổi nữa, mở cửa ra.

 

A Chiêu nhìn thấy cậu, môi mím chặt, dường như không vui lắm.

 

Dĩ nhiên, từ lần đầu gặp Tiêu Nghiễn, cậu luôn mang vẻ mặt này.

Loading...