Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên nhanh: Nam chính, "bật hack" à ? - Chương 3 : Thiếu gia nhà giàu có chút lạnh lùng

Cập nhật lúc: 2024-07-20 22:49:12
Lượt xem: 42

Hệ thống nghe thấy câu hỏi của A Chiêu, ánh sáng trắng trên người lóe lên, giọng mềm mại nói: "Tôi... tôi cũng không biết..."

 

A Chiêu: "..."

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

Cô có chút hoang mang: "Nhưng cậu là người dẫn đường của tôi mà?"

 

Hệ thống còn hoang mang hơn: "Nhưng... nhưng tôi cũng lần đầu tiên làm nhiệm vụ..."

 

A Chiêu: "..."

 

Cô nhìn hệ thống trước mặt đang chớp nháy điên cuồng như sắp ngắn mạch, thở dài, có chút tuyệt vọng: "Vậy cậu biết cái gì?"

 

Hệ thống ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Tôi biết ai là nam chính trong mỗi thế giới, và có thể chọn thân phận thích hợp nhất cho cô tiếp cận nam chính."

 

A Chiêu lập tức hiểu: Ý là, phần lớn thời gian, hệ thống này không thể trông cậy được.

 

Cô lặng lẽ buồn bã trong hai giây, cơ chế tự an ủi mạnh mẽ trong linh hồn nhanh chóng khởi động, cô lấy lại tinh thần.

 

"Không sao, chúng ta từ từ tìm hiểu." cô an ủi hệ thống.

 

Không biết cũng không sao, cô sẽ tự mình tiếp xúc với nam chính để biết. A Chiêu tự nhủ với bản thân.

 

Bây giờ cô tên là Hứa Chiêu, là gia sư mà mẹ kế của nam chính bỏ tiền ra mời, do đó cô có rất nhiều thời gian để tiếp xúc với nam chính.

 

Tuy nhiên, nghĩ đến những gì mẹ kế của nam chính nói với mình, A Chiêu cau mày.

 

Đối phương muốn cô quyến rũ Tiêu Nghiễn, tốt nhất là có thể quay video lại, đến lúc đó sẽ thưởng cho cô một khoản tiền lớn...

 

Khoản tiền đó đối với Hứa Chiêu thật sự là một sự cám dỗ rất lớn. Nhưng đối với A Chiêu—

 

Xin lỗi, tiền có thể giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ không?

 

A Chiêu không hiểu lắm về những cảm xúc và ham muốn của con người này.

 

Cô không phải người, cô là một "người" được tạo ra bởi chủ nhân của ba nghìn thế giới.

 

Mục đích tồn tại duy nhất của cô là xuyên qua các thế giới để hoàn thành nhiệm vụ của mình.

 

Và nhiệm vụ của cô chỉ có một: Trở thành người hỗ trợ cho nam chính. Dù là người hướng dẫn cuộc sống, sự bảo vệ về vũ lực hay người hỗ trợ tình cảm, mục tiêu cuối cùng chỉ có một—giúp nam chính bước lên đỉnh cao cuộc đời.

 

Tiêu Nghiễn là mục tiêu nhiệm vụ đầu tiên của A Chiêu, nên cô đặc biệt chú trọng.

 

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, A Chiêu có chút mệt mỏi, nằm xuống giường nghỉ một giấc.

 

Cô được người giúp việc gọi dậy.

 

"Cô Hứa, đến giờ ăn tối rồi."

 

A Chiêu dùng nước lạnh rửa mặt, để mình tỉnh táo hơn, rồi xuống lầu.

 

Bữa tối rất phong phú, nhưng A Chiêu cau mày—chỉ có một bộ đồ ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-nhanh-nam-chinh-bat-hack-a/chuong-3-thieu-gia-nha-giau-co-chut-lanh-lung.html.]

 

Có ý gì đây?

 

Dường như nhìn ra sự thắc mắc của cô, dì Trương, người giúp việc, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia từ trước đến nay không ăn cơm trong phòng ăn."

 

“Vậy cậu ấy ăn ở đâu?” A Chiêu hỏi.

 

“Ở trong phòng riêng của cậu ấy.”

 

A Chiêu quay đầu đi ngay: “Tôi sẽ gọi cậu ấy xuống ăn cùng.”

 

“Ôi, cô Hứa...” Dì Trương không kịp ngăn cô lại, chỉ biết trơ mắt nhìn A Chiêu đi lên lầu.

 

Bà lắc đầu, thì thầm với vẻ không đồng ý: “Thiếu gia có tính cách kỳ lạ như thế, cô Hứa lo gì mà nhiều vậy?”

 

A Chiêu đi đến phòng sách trước, không có ai ở đó, cô thấy điện thoại mình đặt trên bàn đã hết pin và tự động tắt máy.

 

Không biết có phải sắp đặt cố ý không, phòng của Tiêu Nghiễn nằm ngay cạnh phòng của A Chiêu.

 

Cô gõ cửa.

 

Bên trong không có động tĩnh.

 

“Tiêu Nghiễn, tôi biết em ở trong đó. Nếu không trả lời, tôi sẽ tự vào.”

 

Một lát sau, cửa mở.

 

Tiêu Nghiễn đứng lạnh lùng ở cửa nhìn cô.

 

A Chiêu chú ý thấy trong phòng của Tiêu Nghiễn rèm cửa được kéo kín, không bật đèn, trông rất u ám.

 

“Tại sao không xuống dưới ăn cùng mọi người?” A Chiêu nhẹ nhàng hỏi.

 

Tiêu Nghiễn mím chặt môi: “Không muốn.”

 

A Chiêu cảm thấy nam chính cũng không đáng sợ như họ nói, ít nhất là cậu ấy trả lời câu hỏi của cô.

 

Cô suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Lần đầu tiên cô giáo đến đây, rất sợ. Tiêu Nghiễn, em giúp cô một việc, ăn cơm cùng cô, được không?”

 

Tiêu Nghiễn nhìn người phụ nữ trước mặt.

 

Bỏ đi lớp trang điểm rườm rà, cô trông trẻ trung hơn so với tưởng tượng, toàn thân đầy sức sống.

 

Nhìn như vậy cũng dễ chịu hơn nhiều.

 

Cậu cúi đầu, không nói gì, dùng hành động để từ chối.

 

A Chiêu hơi khó xử, nghiêng đầu.

 

Không thể như thế được, cô phải gần gũi nam chính, chiếm được sự tin tưởng của cậu ấy.

 

Chỉ có như vậy mới có thể tiếp cận cậu ấy, để cậu cảm nhận được tình cảm và sự ấm áp của mình.

Loading...