Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Đào - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-06-15 15:07:49
Lượt xem: 1,124

Hồng Hiệp mắng xong vẫn chưa hả giận, tát một cái vào mặt ta.

 

Mặt bị đánh lệch sang một bên, tay không vững, canh đổ ra một ít, lập tức làm đỏ ửng mu bàn tay ta.

 

Ta đau đến đỏ mắt, cắn chặt răng, mới không buông bát canh gà này ra.

 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Tiểu thư bên cạnh lúc này mới không vội không vàng quát một tiếng: "Hồng Hiệp, không được vô lễ."

 

Sau đó nàng cười với ta: "Hồng Hiệp này bị ta chiều hư rồi, Xuân Đào ngươi đừng chấp nhặt với nàng."

 

Ta cúi mắt, nhỏ giọng nói: "Hồng Hiệp tỷ chịu dạy dỗ ta, là phúc của ta."

 

Nụ cười của tiểu thư càng mãn nguyện: "Ngươi là người hiểu chuyện."

 

Hồng Hiệp nhỏ giọng chửi rủa: "Quả nhiên là đồ tiện nhân!"

 

Đến sân quốc công gia, ta thấy trong sân có rất nhiều thị vệ.

 

Vừa bước vào, ta nghe Hứa quản gia bên cạnh quốc công gia đang hỏi:

 

"Người mà quốc công gia muốn tìm, đã có tin tức chưa?"

 

Tim ta đập thình thịch, tay bưng bát canh gà suýt nữa không giữ vững.

 

Chưa đợi thị vệ trả lời, Hứa quản gia đã nhìn thấy chúng ta.

 

Ánh mắt hắn dừng lại trên người ta, biểu cảm có chút khó hiểu, rồi cười ha hả cùng tiểu thư đi vào.

 

"Thiếu phu nhân đến thỉnh an quốc công gia sao? Mau vào trong đi."

 

Ta có chút nghi ngờ.

 

Kiếp trước, quốc công gia đã ra ngoài từ sớm để giải quyết công việc.

 

Tiểu thư không gặp được hắn.

 

Không ngờ, lần này quốc công gia lại không đi ra ngoài.

 

Tim ta đập thình thịch.

 

Bưng bát canh gà, ta cúi đầu đi theo vào.

 

Vừa vào cửa, ta đã cảm thấy một ánh mắt đầy áp lực đổ dồn lên người mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuan-dao/chuong-5.html.]

 

Ta không dám ngẩng đầu lên, theo lời tiểu thư đặt bát canh gà xuống.

 

Cúi đầu lùi về phía sau.

 

Bỗng nhiên, một giọng nói hơi lạnh lùng vang lên: "Đứng lại."

 

Ta hoảng hốt ngẩng đầu lên, thấy quốc công gia nheo mắt, nhìn chằm chằm ta, vẻ mặt khó hiểu.

 

Sáng nay khi ta tỉnh dậy, vị này vẫn còn ngủ.

 

Đêm qua ta say rượu trèo giường.

 

Hắn không hỏi ta là nha hoàn ở đâu, ta cũng giả vờ không biết thân phận thật của hắn.

 

Là một tiểu nha hoàn nhỏ tuổi làm loạn sau khi say rượu, ta không thể ở lại, phản ứng đầu tiên hẳn là phải vội vã rời đi.

 

Giờ đây, có thể coi là ta "lần đầu tiên" chính thức gặp quốc công gia.

 

Ta lập tức ngây người tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoàng vừa đủ.

 

Sau đó "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, giọng run run: "Nô, nô tỳ bái kiến quốc công gia!"

 

Ta cúi đầu, mặt tái mét, người run rẩy, vẻ mặt hoảng hốt, sợ hãi tột độ.

 

Ánh mắt hơi lạnh trên đầu cũng dần dịu đi đôi chút.

 

Tiểu thư cau mày nhìn ta, trong mắt có chút không vui, sau đó sắc mặt như thường nhìn quốc công gia, nghi ngờ hỏi: "Phụ thân, có gì không ổn sao?"

 

Quốc công gia nhìn ta một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng:

 

"Không có gì, chỉ thấy nha đầu này bị thương ở tay."

 

Hắn ngẩng đầu nhìn Hứa quản gia bên cạnh.

 

Hứa quản gia lập tức gật đầu nói: "Lão nô sẽ gọi người đến băng bó cho vị cô nương này ngay."

 

Ta theo nha hoàn do Hứa quản gia gọi đến rời đi.

 

Sau lưng, ánh mắt tiểu thư có chút lạnh lẽo.

 

Còn Hồng Hiệp thì trừng mắt nhìn ta đầy căm hận.

 

Loading...