Chạm để tắt
Chạm để tắt

Vì đại cuộc - 7

Cập nhật lúc: 2024-07-10 16:38:45
Lượt xem: 768

Ta lấy lại tinh thần, trước mặt là một cây cột gỗ lim, tay Cố Thanh Hư chắn trên trán ta. Phiền muộn trong lòng làm cho ta không muốn nhìn mặt hắn, vòng qua hắn, nhấc chân vào hiệu thuốc Vô Tật.

“Cát Tường, lấy một lọ thuốc trị thương.” Hôm qua chỉ băng bó vết thương đơn giản, vẫn chưa bôi thuốc, sau khi đi một đoạn đường, vết thương hơi đau.

“Sơ Cảnh tỷ tỷ, tỷ bị thương sao? Có phải lại đi sau núi rồi không?” Cát Tường đang tính toán sổ sách, nghe thấy ta muốn thuốc trị thương, nhíu mày, bĩu môi hỏi.

“Không có, chỉ là không cẩn thận bị ngã.” Ta xoa xoa khuôn mặt tròn trịa của Cát Tường, lại dặn dò một câu: “Không được nói cho sư tỷ biết.”

“Ngã ở đâu? Để vi phu nhìn xem.” Rèm cửa màu lam phía sau tủ tiền bị một chiếc quạt xếp vén lên, ngay sau đó một thiếu niên áo đỏ buộc tóc đuôi ngựa cao bằng dây tơ vàng thêu hoa sen màu đỏ sậm đi ra, đôi mắt lấp lánh, khóe miệng treo nụ cười bất cần đời.

“Cút.” Ta vung nắm đ.ấ.m với hắn, giả vờ tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái. Đã hai tháng không gặp, quả thật có chút nhớ hắn, cẩn thận quan sát hắn một chút, nhíu mày nhìn về phía hắn: “Mộc Nam Tinh, hình như ngươi gầy đi rồi.”

“Nương tử đây là đang đau lòng vì phu quân sao?” Hắn nói xong, mở quạt gấp ra, nhướng mày, cúi đầu kề sát vào ta, nhỏ giọng nói: “Nghe thấy ta gọi ngươi là nương tử, công tử mặc đồ trắng phía sau ngươi mặt mày trắng bệch, thừa dịp ta không ở đây, ngươi lại có thể quyến rũ một cực phẩm nhân gian như vậy.”

“Ta không biết hắn.” Thần sắc ta lạnh lùng, phủi sạch quan hệ.

“Ồ, hắn chọc ngươi tức giận?” Mộc Nam Tinh đê tiện hỏi, khuôn mặt tuấn tú lại kề sát vào ta vài phần.

“Aaaa,” Ta kêu lên đau đớn.

Cố Thanh Hư cuống quýt buông tay ra, có chút bối rối, khẩn trương nói: “Xin lỗi, Sơ Cảnh, có phải kéo đau nàng rồi không?”

Ta đỡ cổ tay phải, đau đến phát run.

“Cổ tay của ngươi làm sao vậy?” Mộc Nam Tinh thu lại nụ cười bất cần đời trên mặt, vẻ mặt nghiêm túc, không đợi ta có phản ứng, cẩn thận kéo cổ tay của ta qua, nhẹ nhàng kéo tay áo hẹp lên.

Nhìn thấy xương cổ tay tím bầm, hắn hít một hơi, giận dữ: “Là ai làm?”

“Đừng hỏi.”

Tổ tông Mộc gia ba đời buôn bán dược liệu, hơn nữa hắn còn theo ta học không ít y thuật, liếc mắt một cái liền nhìn ra vết thương này không phải đơn giản do va chạm gây nên.

Thấy ta không muốn nói, Mộc Nam Tinh nhìn thuốc trị thương trong tay ta, đột nhiên cúi người xuống, quỳ một gối, vén ống quần của ta lên, ta không kịp né tránh, vết thương dữ tợn trên cổ chân liền bại lộ dưới tầm mắt của hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/vi-dai-cuoc/7.html.]

“Ta giúp ngươi bôi thuốc.” Thật lâu sau hắn mới đứng lên, giọng trầm thấp, chân mày nhíu chặt, nhưng không tiếp tục truy vấn, ôm lấy ta, đi ra hậu viện hiệu thuốc.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Lúc buông rèm cửa, nghe thấy Cố Thanh Hư phía sau nói một câu: “Không được.”

Ăn cơm tốc với Mộc Nam Tinh xong trở lại y quán, ta phát hiện Thừa Phong quỳ gối bên ngoài viện mình ta, sống lưng thẳng tắp, mặt vẫn lanh như băng, không có biểu cảm.

Ta nhìn lướt qua liền thu hồi tầm mắt, chuẩn bị vào nhà.

“Công tử muốn đuổi ta đi.”

Ta không để ý tới hắn, cũng không quay đầu lại, lập tức vào phòng, đóng cửa lại.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, đã bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, ta mơ mơ màng màng ngồi dậy, hỏi: “Ai vậy?”

“Lâm đại phu, không tốt rồi, nha đầu Tiểu Mãn sốt cao không hạ, còn nôn ra m..áu, hình như sắp không được rồi.”

Nghe thấy dược đồng nói, ta lập tức tỉnh táo lại, tiện tay cầm một bộ y phục rồi xông ra ngoài, không để ý tới Cố Thanh Hư đứng ở cửa, chạy về phía đại sảnh.

“Lâm đại phu, ngươi cứu Tiểu Mãn nhà ta với.” Thím Lưu nhìn thấy ta thì quỳ phịch xuống đất, bật khóc.

“Thím Lưu, đứng lên đã.” Ta cầm tay bà, kéo người lên, nhìn Tiểu Mãn tựa ở tay nắm trên ghế gỗ lim, ngoài miệng dính m..áu, ta nhẹ nhàng vỗ mặt của nàng gọi vài tiếng, kết quả Tiểu Mãn lại không hề phản ứng.

Vạch mí mắt lên xem xét, phát hiện đồng tử tan rã, mắt trắng đục, quấn lấy tơ m..áu, ta hoảng hốt, suy đoán không tốt, đẩy cổ áo của nàng ra, phát hiện n.g.ự.c đầy vết ban đỏ, từ lồng n.g.ự.c từ từ kéo dài lên trên, sắp lan lên cổ.

Lòng ta trầm xuống, bóp lòng bàn tay của mình, cố gắng làm cho mình bình tĩnh, ổn định giọng nói, không để phát run, bảo dược đồng đi rang một bộ canh nguyên sinh thanh độc cố bản, cũng dặn dò không cho phép bất cứ ai tới gần đại sảnh. Sau đó ôm Tiểu Mãn vào gian phòng nghỉ trưa thường ngày của ta, đắp chăn bông cho nàng.

Thím Lưu ở một bên cầm hai tay ta, hai mắt khóc sưng đỏ, giọng khàn khàn: “Tiểu Mãn, thế nào rồi? Còn có thể cứu hay không? Lâm đại phu, ngươi nói cho ta biết.”

“Thím Lưu, là dịch bệnh.”

Thím Lưu mềm nhũn ngã trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ mất tiêu cự, mơ hồ nhìn thoáng qua Tiểu Mãn, đột nhiên nhào tới trước ôm chặt lấy Tiểu Mãn, từng tiếng thê lương gọi tên Tiểu Mãn.

Mũi ta cay cay, yên lặng rời khỏi phòng và cắm chốt cửa sảnh từ bên trong, đứng ở sảnh vắng, ta cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Ta từng đọc qua Chính Nguyên y sử người ta tặng, trong sách ghi lại năm Chính Nguyên thứ bảy mươi chín, người dân ở một thôn ở trấn Vạn An nhiễm bệnh, chỉ một tháng, xác chất như núi, trấn Vạn An trở thành vùng đất không người ở.

Loading...