Chạm để tắt
Chạm để tắt

Vì đại cuộc - 6

Cập nhật lúc: 2024-07-10 16:38:24
Lượt xem: 597

Đứng ở cửa vào phố Tây, ta nhìn Cố Thanh Hư đang mỉm cười, chỉ chỉ một cửa hàng hoành thánh bên trong, lại hỏi một lần: “Ta đến chỗ này ăn, ngươi xác định cũng muốn đến?”

“Ta đi cùng nàng.” Hắn nghiêng đầu nhìn về phía ta, trong đôi mắt hoa đào giống như cất giấu ngàn vạn ngôi sao, lóe sáng rực rỡ, ánh mắt có tình cảm dịu dàng như như một đầm nước trong vắt, cuốn hút, làm cho người ta sa vào mê muội.

“Không phải nói nơi này không sạch sẽ sao?”

Khi đó ta đến trấn trên bán dược thảo, được nửa lượng bạc, cao hứng bừng bừng kéo hắn cùng đi ăn hoành thánh nhân thịt, hắn lại sống c..hết không chịu, ta đành phải cùng hắn rời đi.

“Là nàng nói, con người luôn thay đổi.” Hắn vô tội nhìn ta, ý cười trong mắt nhiều hơn.

Bị tảng đá mình mang lên đập vào chân, có lửa cũng không có chỗ phát, huống chi còn có Thừa Phong đi theo. Ta chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn một cái. Kết quả lại bị người đi ngang qua đụng vào, chân đang bị thương, lần này mất thăng bằng, ngã xuống.

Cố Thanh Hư nhanh tay đỡ lấy eo ta ôm vào trong ngực. Mặt dán vào n.g.ự.c hắn, cho dù cách y phục, cũng có thể nghe được tiếng tim hắn loạn nhịp, lòng bàn tay che hắn đỡ sau đầu ta, trên ống tay áo của hắn ta mơ hồ ngửi thấy mùi hương hoa quế.

“Ngươi còn muốn ôm bao lâu?”

Hắn không lên tiếng, nhưng cũng không buông tay, vẫn ôm ta như cũ, lòng bàn tay hơi dùng sức, đè cái đầu không an phận của ta.

Nghe thấy tiếng người qua đường chỉ trỏ, ta nổi giận: “Nếu như thanh danh của ta hỏng, sao có thể lập gia đình, mau buông tay!”

Nghe vậy, thân thể hắn cứng đờ, hai tay siết chặt, siết chặt đến mức khiến ta không thở nổi, ta muốn kéo cổ tay hắn, hắn lại buông lỏng tay trước, yên lặng đứng ở một bên, sóng vai với ta mà đi.

Vì đi ở bên ngoài, Cố Thanh Hư bị người đi đường đang vội vàng đụng vào bả vai vài lần, ta lặng lẽ liếc hắn một cái, phát hiện hắn cụp mắt, thần tình hoảng hốt.

Đến cửa hàng hoành thánh, giống như trước kia gọi một chén hoành thánh vỏ mỏng nhân thịt.

Thím Vương dẫn ta ngồi xuống, vừa thu dọn bát đũa còn dư lại trên bàn của khách, vừa hồ nghi nhìn thoáng qua hai người phía sau ta, giống như không chắc hai người này có đi cùng ta hay không.

“Làm phiền cho thêm hai chén hoành thánh, trong đó có một chén giống Sơ Cảnh, cho nhiều rau thơm và tôm.” Cố Thanh Hư nói xong lịch sự gật đầu, sau đó vén vạt áo trường bào ngồi ngay ngắn bên cạnh ta.

Thím Vương sửng sốt, đưa mắt nhìn ta và Cố Thanh Hư một lượt, cuối cùng dừng lại trên người ta, cười đến không ngậm miệng lại được: “Lâm nha đầu, ánh mắt không tệ.”

“Thím Vương, cháu đói bụng, ăn hoành thánh trước đi.” Biết thím Vương có một cái miệng khéo léo, lo lắng càng giải thích càng nói không rõ ràng, liền mượn cớ đói bụng đuổi bà đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/vi-dai-cuoc/6.html.]

Nhìn bóng lưng thím Vương, ta thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ vừa quay đầu lại, liền đối diện với cặp mắt hoa đào ngượng ngùng kích động kia.

“Ta tưởng nàng sẽ giải thích.” Cố Thanh Hư mím môi, cố gắng kéo lại sắc mặt đang vểnh lên, mặt mày như mùa xuân, như hoa đào tháng tư.

Ta liếc mắt một cái, không muốn để ý tới hắn.

Sau khi hoành thánh được bưng lên, ta lại rót chút giấm chua vào trong bát, vừa hưởng thụ mỹ vị đầu lưỡi, vừa nghe người bàn bên cạnh nói chuyện phiếm.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

“Nghe nói tiểu hoàng đế bị bệnh, Thái hậu muốn đi Linh Sơn Tự cầu phúc.”

“Sao ngươi biết?” Người bên cạnh húp một ngụm canh trong bát, hứng thú không ngừng thuận miệng hỏi.

“Đường đệ của ta nói, hắn buôn bán ở kinh thành.” Nói xong trêu chọc người nọ, đầy hưng phấn: “Đệ ấy còn nói Thái hậu có dung mạo khuynh thành.”

“Đường đệ của ngươi đã gặp Thái hậu sao?”

“Vậy thì không, nhưng nương tử của đường đệ từng làm tỳ nữ trong cung, đã gặp Thái hậu.”

“Còn nói gì nữa?” Người nghe hứng thú, đặt bát xuống, truy vấn.

“Nghe nói Thái hậu và Thừa tướng lén lút không rõ ràng.”

Bỏ qua tầm mắt rơi trên người ta, ta chọn một cái hoành thánh vỏ mỏng đưa vào trong miệng, luôn cảm giác thiếu chút hương vị.

“Ngươi thích giấm không?”

Ta giương mắt nhìn về phía Thừa Phong ngồi ở đối diện, rất muốn bóp nổ đầu hắn, cái tên chó má này.

“Giấm đối với thân thể rất tốt, Lâm đại phu thích giấm nhất.” Thím Vương đi tới, cầm bình giấm chua trong tay, sang sảng nói. Sau đó quơ quơ bình giấm trong tay, nói với ta: “Hết giấm rồi, ta rót thêm cho cô nương.”

...

“Cẩn thận!”

Loading...