Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tướng Công, Chàng Còn Sống Chứ? - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-21 22:32:29
Lượt xem: 3,962

Ta chậm rãi nói: "Tướng công hiếu kính trưởng bối, yêu thương huynh đệ, vốn dĩ là lẽ phải. Nhưng hôm nay thiếp nghe ngoài kia nói lão tam phạm tội nặng như thế." Nói đến đây, ta liếc nhìn chàng một cái: "E rằng... cũng chẳng phải lần đầu tướng công ra mặt hòa giải nhỉ?"

Yến Độ khẽ cuộn ngón tay dài, cúi mắt chẳng đáp lời. "Nếu lần nào cũng vậy, nhẹ nhàng đẩy cho tướng công, thì lão tam làm sao biết sai? Một bước đi sai, từng bước lạc đường. Tướng công quản lý gia tộc nhiều năm, chẳng lẽ không biết bao nhiêu gia đình phú quý, đều từ con cháu mà hư hỏng đi?"

Lời ta nhẹ như nước, nhưng ẩn chứa sự chỉ trích sắc bén như dao, thẳng thắn đ.â.m vào Yến Độ. Nói thẳng ra, Yến gia xuất hiện những kẻ vô dụng như bùn không trát nổi tường, cũng có phần lỗi của Yến Độ không ra tay mạnh mẽ. Chàng chỉ biết tuân theo di ngôn của tổ phụ, kế thừa phong ấn, bỏ lại tài học không màng khoa cử, làm quan nhàn rỗi, lo liệu sản nghiệp. Một mực dung túng cho người trong gia tộc dựa vào quyền thế mà ngang ngược, chẳng màng thân mình chịu khổ, bị người đời oán trách.

Kéo theo một thân bệnh tật, cô độc ngồi trên cao, trong lòng chỉ mong một ngày nào đó c.h.ế.t đi để được sạch sẽ, chẳng còn nợ nần gì. Trong lòng ta thật không ưa nổi kiểu người như vậy. Một bậc trượng phu chính đáng, ngày ngày chẳng lo giữ gìn sức khỏe, giữ chí kinh bang tế thế, lại tự hủy hoại mình, như đứa trẻ hờn dỗi vì không ai yêu thương.

Nghe lời ta nói, Yến Độ lại cười. Ánh mắt long lanh, lông mày như vẽ. Đây là lần đầu tiên ta thấy trong đôi mắt u ám ấy có chút sức sống, tựa như phong thái của thiếu niên tài hoa. Chàng cung kính chắp tay cúi chào ta, tay áo rộng khẽ chạm vào tay ta, hương thuốc lạnh lẽo lan tỏa. "Xin thỉnh phu nhân chỉ giáo."

5

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Lời nói nghiêm túc như vậy, ta lại đỏ mặt không biết làm sao. Thực lòng ta chẳng phải vì Yến Độ, chỉ muốn lợi dụng chàng mà đẩy lão tam xuống hố thôi. Lão tam tính tình hiếu thắng, không có toan tính, chỉnh trị hắn chỉ cần Yến Độ nhẫn tâm mặc kệ là đủ. Còn lão đại Diên Lẫm thì lão luyện thâm sâu, thậm chí ta nghi ngờ cái c.h.ế.t của Yến Độ kiếp trước có liên quan đến hắn. Nhưng giờ hắn đang ở xa tận Lương Châu, tạm thời chẳng phải lo.

Còn ở đây, ta chỉ làm ra vẻ hết lòng vì Yến Độ, suy nghĩ thay cho chàng. "Thiếp mới vào cửa, vốn không nên nói lời khiến huynh đệ bất hòa..."

Ta khẽ cắn môi, liếc chàng một cái. "Nhưng tướng công... lòng thiếp... chàng có hiểu?"

Yến Độ tựa người vào gối thơm mùi thu hương, mái tóc đen như mực buông xõa, nghe xong, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, nở nụ cười dịu dàng không rõ ý vị. "Nàng cứ nói đi."

Nghe vậy, ta nhẹ nhàng cười, ghé sát tai chàng: "Thiếp nghĩ, chuyện của lão tam tướng công hãy tạm gác lại, để hắn tự mình va vấp, trẻ con biết đau mới hối cải mà!"

Hai người gần nhau hơn, Yến Độ vốn dung mạo thanh tú, giờ vành tai khẽ ửng hồng, hàng mi dài như cánh quạ khẽ run. Nhìn ta, giọng chàng có chút khàn: "Trẻ con? Nàng còn nhỏ hơn hắn nhiều."

Ta không biết xấu hổ ôm lấy tay chàng, cằm tựa lên vai chàng, cười khẽ: "Thiếp ngoan ngoãn biết điều, chẳng phải hơn lão tam khiến tướng công yêu quý hơn sao?"

Chàng cúi mắt cười nhẹ, ngón tay gầy như trúc lướt nhẹ lên má ta, ngón tay cái khẽ lướt qua khóe môi. "Ừ, ta rất thích."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tuong-cong-chang-con-song-chu/chuong-3.html.]

Mặt ta bỗng đỏ bừng, cảm giác nóng bừng lên, không kiềm chế được mà cúi đầu. A Di Đà Phật, lần đầu tiên dùng gương mặt "mị hoặc" này để làm chuyện xấu. Có vẻ như những lời của các bà không sai, nam nhân trên đời đều thích trò này. Kiếp trước trong sạch lại bị dính đầy bùn lầy, kiếp này ta quyết phải làm một "hồng nhan họa thủy," làm mưa làm gió trong lòng chàng.

6

Kế này vừa bày ra, thái thái bên ấy đương nhiên không bằng lòng, vội chạy đến Đông viện ầm ĩ không ngớt.

Sáng sớm hôm ấy, khi ta đang ngồi trước gương trang điểm, thì Yến Độ đứng sau bình phong, vươn tay mặc áo. Chợt nghe tiếng bước chân hỗn loạn, chưa kịp nhìn rõ, một bóng dáng rực rỡ đã lao vào.

Đôi tay dữ tợn thẳng thừng túm lấy vạt áo của Yến Độ, thái thái tức giận mắng: "Ngươi là kẻ vô tình vô nghĩa, Nghiệp Nhi là đệ đệ của ngươi, ngươi lại nhẫn tâm nhìn nó bị phủ binh bắt đi! Nếu nó có mệnh hệ gì, ta quyết không tha cho ngươi!"

Bà ta lúc này, bộ dạng như kẻ thù không đội trời chung.

Đương khi tiết xuân còn lạnh, sắc mặt bệnh tật của Yến Độ lại càng thêm tái nhợt, chàng vung tay áo đẩy thái thái ra, che miệng cố nén cơn ho.

Ai ngờ thái thái lại cười lạnh: "Ngươi đừng có mà giả vờ, dù ngươi có bệnh hay sắp chết, thì cũng phải lăn ra ngoài kia tìm bạc cứu Nghiệp Nhi về!"

Ta chau mày, đặt lược xuống, rồi xoay lại nói: "Thái thái nói vậy chẳng phải khiến người ta lạnh lòng hay sao? Tướng công vì tam đệ lo lắng đến độ tối qua không ngủ được chút nào!"

Lời vừa dứt, thái thái đã giận dữ trừng mắt, ngón tay nhọn hoắt đột nhiên chỉ về phía ta: "Đến lượt ngươi lên tiếng sao? Đồ hồ ly tinh xúi giục, mê hoặc khiến con ta không nhận thân thích!"

Bà ta càng nói càng tức giận, tiến lên hai bước, như muốn xông đến đánh ta. Nhưng bàn tay giơ lên chưa kịp chạm đến, đã bị người khác nắm lại, kéo về.

Thái thái ngây người.

Trước mặt bà là dáng vóc cao gầy nhưng vững chãi của Yến Độ, giữa đôi mày khẽ nhíu lại một vệt nhạt, uy áp vô hình.

"Xin mẫu thân trở về, tính mạng tam đệ không đáng lo, chỉ là một bài học thôi."

Chàng vốn chẳng phải loại người tính tình ôn hòa như gió xuân mưa phùn, nếu không, làm sao có thể trấn áp được cả gia tộc lớn như vậy.

Loading...