Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Từ cổ đại xuyên đến niên đại văn - 287

Cập nhật lúc: 2024-10-21 09:19:24
Lượt xem: 8

Triệu Văn Thao biết cha lo lắng, cười nói: "Cha à, sau mùa thu có thể không trả nổi, chắc là phải đến ba năm."

"Ba năm à, cũng tạm được." Cha Triệu gật đầu.

Mẹ Triệu chọc chọc hắn: "Sau này nói chuyện đừng có khoe khoang như vậy nữa, học ai vậy, sao không đi học cái tốt đi!"

"Dạ, dạ, dạ, mẹ, lần sau nhất định sẽ nói đúng sự thật, con chính hộ triệu nguyên mà." Triệu Văn Thao cười nói hì hì.

"Lại còn biết chọc giận mẹ con nữa!" Mẹ Triệu liếc nhìn một cái rồi quay lại dặn dò Diệp Sở Sở phải chăm sóc bản thân cho tốt, tránh bị ngã rồi mới đi.

Triệu Văn Thao vươn vai một cái rồi nói: "Đều đi cả rồi, tốt quá, vợ à, sau này thiên hạ này chính là của hai ta rồi!"

Diệp Sở Sở cười nói: "Đúng thật là làm dáng, lại con thiên hạ nữa chứ, anh muốn làm hoàng đế sao!"

"Ở nhà chúng ta thì anh chính là hoàng đế, còn em là hoàng hậ" Triệu Văn Thao ôm lấy vai Diệp Sở Sở, tay còn lại vung lên, nói một cách hăm hở.

"Khẹc khẹc!"

Không biết khỉ nhỏ Tài Tài vọt đến từ đâu, nhảy lên cánh tay Triệu Văn Thao.

Triệu Văn Thao vui vẻ: "Nhìn xem, ở đây còn có một thần tử nữa này!"

Diệp Sở Sở bị chọc cười đến run cả người.

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tu-co-dai-xuyen-den-nien-dai-van/287.html.]

Ở thời này không có ti vi, mọi người sẽ giải trí bằng cách bàn tán chuyện nhà của người khác, khỏi phải nói, bây giờ ngôi nhà mới của Triệu Văn Thao đã trở thành đối tượng giải trí của thôn.

"Anh đoán xem rốt cuộc thằng nhóc Triệu Văn Thao kia có tiền hay không, nếu nói không có tiền, nhưng mà lại xây được ngôi nhà tốt như vậy, còn nói có tiền mà lại đi thiếu nợ người ta, vậy là như thế nào nhỉ?"

"Dù thiếu nợ thì cũng là bản lĩnh của người ta, tôi muốn thiếu nợ mà còn không có chỗ nào cho thiếu đây."

"Nhìn ngôi nhà kia xem, đúng là tốt mà, vừa vào nhà đã thấy sáng sủa rồi, lại nhìn chúng ta xem, tối thui, nếu có thể ở trong ngôi nhà như vậy thì dù có thiếu nợ tôi cũng tình nguyện!"

"Bây giờ thì anh thấy ngôi nhà kia rất tốt, vậy sao anh không nghĩ đến lúc trả tiền đi, người ta đòi nợ đến cửa, năm hết tết đến mà cũng không yên, vợ khóc con kêu, phải trải qua cuộc sống như vậy thì thà không cần còn hơn. Cứ chờ đi, khi Triệu Tiểu Lục khóc lên thì cũng không còn là là ba hay năm chục nữa đâu, phải đến mấy nghìn đó!"

"Hả, mấy nghìn cơ á? Sao anh biết, ai nói vậy?"

"Còn cần ai nói sao, anh cứ nhìn ngôi nhà kia xem, hai viện, mấy mẫu đất, lò sưởi, lại còn có cả máy bơm nước, những thứ này phải mất bao nhiêu tiền chứ, lại còn thêm cả gạch ngói nữa, anh cứ tính đi. Mái nhà của hắn là lợp ngói đó, còn có cả cửa sổ nữa, những thứ đồ dùng trong nhà. Đúng rồi, còn cả xi măng nữa, cả viện đều được lát xi măng, lại thêm cả giàn phơi nữa, anh cứ tính thử xem, chắc chắn phải đến mấy nghìn, không thể thấp hơn được!"

"Ôi mẹ của tôi ơi, như vậy thì phải cần bao nhiêu tiền đây, có khi nào còn hơn thế không?"

Người trong thôn đều nói như vậy, người trong nhà cũng không bình tĩnh.

Chị hai nói lại những lời của Diệp Sở Sở cho anh hai nghe.

"... Thím sáu nói tất cả đều là vay nợ, ống và máy bơm nước cũng phải đến mấy trăm, anh nói xem, nếu dùng được thì không nói, nhưng cuối cùng lại không thể dùng được, vậy không phải là phí của sao!"

Anh hai nhìn bức tường bằng bùn màu vàng sẫm, còn có cả cửa sổ cũ nhà mình nữa, cảm thấy vô cùng tốt, vật liệu để xây căn nhà này của anh ta cũng là thiếu nợ, nhưng những thứ khác thì không phải, cửa sổ là và cửa chính là tháo từ nhà cũ qua, những đồ dùng trong nhà là lấy từ những đồ trước kia, hầu như là không đặt mua đồ mới, năm nay là năm đầu, nếu như làm tốt thì cơ bản là mùa thu năm sau có thể trả hết.

"Aiz, từ trước đến nay thằng sáu vẫn luôn không không biết cách sống, sống chung thì ba mẹ còn có thể trông coi được, tách ra rồi rồi thì ba mẹ cũng chẳng trông chừng được nữa, bây giờ dọn ra ngoài nên hoàn toàn không tuân theo sự cái quản lý của thiên triều nữa rồi!" Anh hai Triệu thở dài, nói.

Loading...