Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Trò chơi trực tuyến] Xây Dựng Thành Phố Ẩm Thực - Chương 34

Cập nhật lúc: 2024-08-11 12:09:03
Lượt xem: 39

Thục Nông làm theo các bước trong bản vẽ dụng cụ, thuận lợi chế tạo ra một chiếc máy ép nước.

 

Cô nhấn nút khởi động, máy bắt đầu hoạt động, dưa chuột bị xay nhuyễn, nước ép thấm qua lưới lọc tách phần bã dưa ra, nước ép dưa chuột rơi hoàn hảo vào trong cốc.

 

Thục Nông tạo thêm vài viên đá, thả vào nước ép dưa chuột, đợi một lát là có thể thưởng thức đồ uống mát lạnh, giải khát vô cùng.

 

Thục Nông rất hài lòng: “Hương vị không tệ.”

 

Cô làm liền hai thùng lớn nước ép dưa chuột, chia cho mỗi nhân viên một cốc.

 

Những người khác uống nước ép dưa chuột, cảm thấy hương vị độc đáo này thật bất ngờ.

 

“Tôi thấy ngon hơn nước ép Kỳ Kỳ quả.”

 

“Thành chủ đại nhân, tôi có thể giữ lại cái này không? Tôi muốn mang về cho bọn trẻ thử.”

 

Thục Nông nói: “Đậy nắp lại, để vào tủ lạnh thì tối vẫn uống được, nhưng đừng để qua đêm.”

 

Cốc là cốc sứ do Thục Nông làm.

 

Trong bếp có một tủ lạnh nhỏ để trống, cho phép nhân viên để phần cơm mang về nhà vào đó để bảo quản tạm thời, điều này giúp Thục Nông tích lũy không ít điểm kinh nghiệm.

 

Mọi người uống xong nước ép dưa chuột cũng không làm chậm trễ công việc, một phần tiếp tục làm bánh nướng, một phần bắt đầu chuẩn bị bữa trưa cho các nhân viên khác.

 

Dao làm bếp nhanh chóng cắt trên thớt, nhà bếp vang lên những âm thanh nhịp nhàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tro-choi-truc-tuyen-xay-dung-thanh-pho-am-thuc/chuong-34.html.]

 

Nếu có người biết nhìn hàng vào đây nhìn một cái, chắc sẽ bị tức đến ngất xỉu, Huyền thiết dùng để làm d.a.o bếp, Phù mộc dùng để làm thớt! Thật là lãng phí!

 

Tuy nhiên trong mắt Thục Nông, những thứ này chỉ là vật dụng bình thường. Chỉ có điều duy nhất khiến cô bận tâm là quá cao cấp, người bình thường không thể trực tiếp sử dụng, mà còn phải nhờ cô tạo thêm một lớp phong ấn. Thật phiền phức!

 

Cà chua xào trứng và cơm được cho vào thùng sắt giữ nhiệt lớn. Nhân viên nhà bếp đi qua đường truyền tải đến cánh đồng ngoại ô còn tiện thể nói với đội trưởng giám sát một câu. Đội trưởng liền lớn tiếng gọi: "Nghỉ tay đi nào, ăn trưa thôi."

 

Gọi liền vài tiếng, có người đặt dụng cụ làm việc xuống và đi ngang qua đội trưởng, lúc này Phương Lương mới ngẩng đầu lên: "Tôi mới làm chưa đến bốn tiếng mà đã được ăn cơm rồi sao?"

 

Ở nơi thu hoạch cũ, anh phải đến tối trời tối mịt đội trưởng mới chia quả Kỳ Kỳ.

 

Trong số nhân viên phân phát cơm có vợ của Phương Lương. Cô phân chia thức ăn một cách công bằng, lượng cơm của Phương Lương cũng giống như mọi người.

 

Sau khi chia xong cơm, vợ của Phương Lương bước tới và đưa cho anh một cốc nước ép dưa chuột: "Đây là nước ép dưa chuột do Thành chủ tự tay làm. Em nghĩ anh làm việc dưới nắng chắc hẳn rất mệt, uống một ngụm sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều."

 

"Có gì mà gọi là mệt chứ," Phương Lươngnhận cốc nước, uống một ngụm, cảm giác nóng bức lập tức tan biến, anh cảm thấy tinh thần sảng khoái. Dựa lưng vào thân cây, anh không khỏi cảm thán, "Thành chủ mới thật là người tốt."

 

Vợ của Phương Lương rất đồng tình với câu này: "Đúng vậy, nếu không có Thành chủ đại nhân, chúng ta không thể có ngày no đủ thế này."

 

Chưa đến chiều tối đã đến giờ tan ca.

 

Số lượng người làm khá nhiều, nhà kho cũng không phải là công trình phức tạp, bây giờ đã có hình dạng cơ bản.

 

Phương Lương bước ra từ cột sáng truyền tải, sau đó đi bộ về nhà chỉ mất năm phút.

 

Loading...