Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trò Chơi Của Ký Ức - 05.

Cập nhật lúc: 2024-09-24 12:08:05
Lượt xem: 12

Sau khi cánh cửa cuối cùng khép lại, Hải Đăng đứng trong một khoảng tối hoàn toàn. Cậu cảm nhận được sự nặng nề trong tim mình, như thể tất cả những cảm xúc dồn nén từ ký ức về mẹ vừa được giải tỏa nhưng lại để lại một khoảng trống không thể lấp đầy. Ánh sáng yếu ớt từ một cánh cửa mới mở ra phía trước, mời gọi cậu bước vào ký ức kế tiếp.

 

Không gian xung quanh dần sáng lên khi Hải Đăng bước qua cánh cửa. Lần này, cậu thấy mình đứng giữa một con đường quê nhỏ, hai bên là những cánh đồng xanh mướt. Gió thổi nhẹ mang theo mùi hương của lúa chín. Một cảm giác bình yên bất ngờ ùa đến trong tâm trí, khác hẳn với những ký ức hỗn loạn trước đó.

 

Cậu nhìn quanh, và trước mặt, một ngôi nhà nhỏ hiện lên. Đó là ngôi nhà cũ của cậu ở quê, nơi cậu và mẹ từng sống trước khi chuyển lên thành phố. Cảnh vật quá đỗi quen thuộc – hàng rào tre, cây xoài to trước nhà và chiếc xích đu bằng gỗ đã mục nát. Nhưng điều khiến cậu chú ý nhất là bóng dáng một cậu bé đang ngồi lặng lẽ dưới gốc cây, đôi mắt đăm chiêu nhìn xa xăm.

 

Đó là cậu – Hải Đăng của quá khứ.

 

"Cậu đang làm gì ở đây?" Hải Đăng thì thầm với chính mình. Cậu bé trông cô đơn, lẻ loi, như thể đang chờ đợi điều gì đó. Cậu không nhớ rõ khoảnh khắc này, nhưng cảm giác nặng nề dâng tràn khiến cậu biết rằng ký ức này quan trọng hơn nhiều so với những gì cậu tưởng.

 

Hải Đăng tiến lại gần, đôi chân nhẹ bước trên mặt đất, không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Cậu nhìn vào đôi mắt của chính mình khi còn bé, nhưng lần này không phải là hình ảnh vui tươi, mà là một nỗi buồn ẩn giấu.

 

Tiếng kẹt cửa vang lên từ phía ngôi nhà, và Hải Đăng quay đầu lại. Một người đàn ông bước ra, dáng cao lớn và mạnh mẽ. Cậu ngay lập tức nhận ra đó là cha mình. Đã lâu rồi cậu không còn nhớ rõ khuôn mặt của ông, nhưng giờ đây hình ảnh của ông hiện lên rõ ràng đến kinh ngạc. Cha cậu trông nghiêm nghị, đôi mắt sáng rực nhưng lại mang một cảm giác lạnh lẽo khó tả.

 

"Cha…" Hải Đăng khẽ thì thầm. Cậu chưa bao giờ có nhiều ký ức về cha mình. Ông đã rời đi khi cậu còn quá nhỏ, và từ đó, cậu và mẹ sống dựa vào nhau. Cậu không biết lý do thực sự khiến cha rời bỏ hai mẹ con, và cũng không bao giờ dám hỏi mẹ về chuyện đó.

 

Người đàn ông bước tới gần cậu bé, ánh mắt ông ta lạnh lùng và xa cách. Cậu bé Hải Đăng nhìn lên cha mình với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, nhưng cũng sợ hãi. Cậu có thể cảm nhận được nỗi lo lắng và bất an trong đôi mắt đó – một cảm giác cậu chưa bao giờ nhận ra trước đây.

 

"Đăng, lại đây," người cha nói, giọng nói của ông vang vọng, vừa uy quyền vừa xa lạ. Cậu bé đứng dậy, rụt rè tiến lại gần ông. Người cha quỳ xuống, đặt tay lên vai cậu, nhưng cái chạm ấy không ấm áp mà cứng nhắc và lạnh lẽo.

 

"Con phải trở nên mạnh mẽ hơn," ông nói, đôi mắt nhìn sâu vào cậu bé. "Con không thể yếu đuối mãi được. Mẹ con đã đủ yếu đuối rồi."

 

Câu nói ấy như một cú đ.ấ.m vào lòng n.g.ự.c Hải Đăng. Cậu bé gật đầu, nhưng đôi mắt ngập tràn nước mắt, cố kìm nén cảm xúc. Cậu nhớ lại cảm giác cô đơn và áp lực từ cha mình – cảm giác rằng cậu không bao giờ đủ tốt, không bao giờ xứng đáng với kỳ vọng của ông.

 

Người cha đứng dậy, quay lưng đi mà không nhìn lại. Cậu bé Hải Đăng đứng lặng yên, nước mắt lăn dài trên má nhưng cậu không dám khóc to. Cảm giác bất lực, như cả thế giới của cậu đang sụp đổ, bao trùm lấy cậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tro-choi-cua-ky-uc/05.html.]

 

Hải Đăng của hiện tại nhìn cảnh tượng đó với trái tim nặng trĩu. Cậu hiểu rằng đây chính là một phần ký ức mà cậu đã chôn sâu trong tâm trí mình, không muốn nhớ lại. Cha cậu đã để lại một vết thương lớn trong lòng cậu, nhưng cậu chưa bao giờ đối mặt với nó. Sự ra đi của ông không chỉ là sự mất mát về thể xác, mà còn là sự tổn thương sâu sắc về tinh thần.

 

"Đây là sự thật mà cậu đã bỏ quên," giọng nói của người đàn ông lạ mặt từ phía sau vang lên. Ông ta xuất hiện trở lại, vẫn với vẻ điềm tĩnh như trước. "Cha cậu không rời đi chỉ vì ông ta muốn tự do. Ông ta nghĩ rằng cậu và mẹ không đủ mạnh mẽ để giữ ông ta lại. Ông ta tin rằng cậu sẽ yếu đuối nếu tiếp tục sống dưới sự bảo bọc của mẹ."

 

Câu nói ấy khiến Hải Đăng choáng váng. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng cha mình lại có những suy nghĩ như vậy. Cậu luôn tin rằng cha rời đi vì lý do cá nhân, không liên quan gì đến cậu hay mẹ. Nhưng giờ đây, sự thật đã được hé lộ, và nó khiến cậu không biết nên đối mặt thế nào.

 

"Tại sao ông ta lại có thể nghĩ như vậy?" Hải Đăng hỏi, giọng cậu run run. "Tôi chỉ là một đứa trẻ… mẹ tôi cũng chỉ là một người mẹ bình thường. Tại sao ông ta lại đòi hỏi quá nhiều?"

 

Người đàn ông lạ mặt chỉ lặng lẽ quan sát, không trả lời. Ông biết rằng câu hỏi ấy không dành cho ông, mà dành cho chính ký ức của Hải Đăng.

 

Cậu bé trong ký ức vẫn đứng đó, cô đơn và đau khổ. Hải Đăng của hiện tại nhìn lại chính mình, và cậu nhận ra rằng những cảm xúc này không hề biến mất theo năm tháng. Chúng chỉ bị chôn giấu, để rồi giờ đây trỗi dậy, đòi cậu phải đối mặt.

 

Hải Đăng quay lại, đôi mắt kiên định hơn. "Tôi không muốn giữ lại ký ức này," cậu nói. "Nó chỉ mang lại đau đớn."

 

Người đàn ông gật đầu. "Cậu có thể xóa nó đi, nhưng hãy nhớ rằng: mọi ký ức đều có vai trò của nó. Nếu xóa đi, cậu cũng sẽ mất đi một phần con người mình."

 

Câu nói ấy khiến Hải Đăng dừng lại. Cậu có thực sự muốn xóa đi ký ức này không? Dù nó đau đớn, nhưng đó cũng là một phần đã định hình nên con người cậu hôm nay. Nếu không có sự tổn thương đó, cậu có lẽ sẽ không thể hiểu được sự mạnh mẽ của mẹ và giá trị của tình cảm gia đình.

 

Cuối cùng, Hải Đăng quyết định giữ lại ký ức này. Cậu hít một hơi thật sâu, rồi nói với người đàn ông: "Tôi sẽ giữ nó. Dù sao thì đó cũng là một phần của tôi."

 

Người đàn ông mỉm cười nhẹ. "Cậu đã chọn đúng."

 

Cánh cửa mới lại mở ra trước mắt Hải Đăng, lần này dẫn tới một con đường khác. Cậu biết rằng còn nhiều ký ức đau thương nữa đang chờ đợi, nhưng cậu không còn sợ hãi. Cậu đã sẵn sàng đối mặt với mọi thứ để tìm lại toàn bộ sự thật về mình và gia đình.

 

Loading...