Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trò Chơi Của Ký Ức - 04.

Cập nhật lúc: 2024-09-24 12:07:51
Lượt xem: 9

Hải Đăng không thể rời mắt khỏi người đàn ông lạ mặt đứng trước mặt mình. Cả không gian xung quanh dường như đông cứng lại, chỉ còn tiếng sóng vỗ rì rào bên tai. Gió biển thổi nhẹ qua khung cửa sổ mở toang của ngôi nhà, mang theo một cảm giác lạ lẫm mà cậu không thể định nghĩa rõ ràng.

 

"Ông đang nói về ký ức gì?" Hải Đăng hỏi, giọng cậu khẽ run. "Tôi chỉ muốn tìm lại mẹ mình, thế thôi. Chẳng có gì đen tối cả."

 

Người đàn ông vẫn giữ nguyên nụ cười mờ nhạt, như thể ông ta đã nghe câu nói này hàng ngàn lần trước đó. "Cậu nghĩ ký ức của cậu chỉ toàn những điều tươi đẹp sao? Mọi người đều như vậy khi bắt đầu. Nhưng ký ức là một thứ không thể đoán trước, và đôi khi, những gì cậu tìm kiếm lại không hề giống như cậu nghĩ."

 

Hải Đăng lùi lại một bước, cố gắng không để bản thân hoảng loạn. Cậu đã vào trò chơi này với hi vọng tìm lại những khoảnh khắc hạnh phúc về mẹ, nhưng giờ đây, cậu bị cuốn vào một cuộc hành trình đáng sợ mà cậu không hề lường trước.

 

Người đàn ông tiến tới gần hơn, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn. "Cậu muốn tiếp tục không? Đây không phải là con đường dễ dàng. Một khi đã biết sự thật, cậu không thể quay lại."

 

"Tôi không cần phải biết gì cả!" Hải Đăng hét lên. "Tôi chỉ muốn gặp mẹ. Những ký ức khác không quan trọng."

 

Người đàn ông dừng lại, ánh mắt nhìn sâu vào Hải Đăng, như muốn kiểm tra quyết tâm của cậu. Sau một lúc lâu, ông ta nhẹ nhàng nói: "Rất ít người có thể chỉ lấy lại những ký ức họ mong muốn mà không đối mặt với những phần khác. Nhưng được thôi, nếu cậu muốn tìm lại mẹ mình, tôi sẽ dẫn cậu đến."

 

Ông ta đưa tay về phía Hải Đăng, lòng bàn tay mở ra như một lời mời gọi. Hải Đăng ngần ngại trong giây lát, nhưng cuối cùng cũng đưa tay ra nắm lấy. Ngay khi hai bàn tay chạm nhau, không gian xung quanh bắt đầu biến đổi. Ngôi nhà bên bờ biển tan biến vào hư vô, thay vào đó là một căn phòng tối tăm, nhỏ bé và bừa bộn.

 

Hải Đăng mở to mắt khi nhận ra căn phòng này. Đây là phòng khách trong căn nhà nhỏ của cậu và mẹ, nơi mà hai mẹ con đã sống nhiều năm trước. Cậu còn nhớ rõ từng chi tiết: cái ghế sofa cũ kỹ, chiếc bàn ăn tròn đầy vết trầy xước, và đèn trần sáng yếu ớt. Nhưng điều khiến cậu choáng váng nhất là hình ảnh mẹ cậu đang ngồi ở đó, trong chiếc ghế cũ.

 

"Mẹ!" Hải Đăng kêu lên, đôi chân tự động tiến lại gần bà. Nhưng khi cậu đến gần hơn, cậu chợt nhận ra có điều gì đó không ổn. Khuôn mặt mẹ cậu không phải là khuôn mặt dịu dàng như cậu vẫn tưởng. Bà trông mệt mỏi, gương mặt hốc hác, đôi mắt đầy ưu tư.

 

Bà ngước lên nhìn Hải Đăng, nhưng ánh mắt lại trống rỗng. "Con đã về rồi sao, Đăng?" Bà hỏi, giọng bà khẽ nhưng yếu ớt, như thể từng từ ngữ thoát ra đều mang theo nỗi đau sâu kín.

 

Hải Đăng sững sờ. Đây không phải là hình ảnh mà cậu đã mong đợi. Mẹ cậu đã luôn mạnh mẽ và lạc quan, luôn cười tươi dù cho cuộc sống có khó khăn đến đâu. Nhưng người phụ nữ trước mặt cậu bây giờ như đã mất đi sức sống, bị gánh nặng của cuộc đời đè nặng.

 

"Mẹ... có chuyện gì vậy?" Hải Đăng hỏi, lòng đầy lo lắng. Cậu quỳ xuống trước mặt bà, nắm lấy tay bà, cảm giác ấm áp nhưng yếu ớt trong bàn tay bà khiến trái tim cậu nhói đau.

 

"Mẹ mệt mỏi quá, con à," bà thì thầm. "Mẹ không thể tiếp tục được nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tro-choi-cua-ky-uc/04.html.]

 

Cậu lắc đầu, cảm giác như thế giới của mình đang sụp đổ. "Không, mẹ đã luôn mạnh mẽ mà! Mẹ không thể nói như vậy được."

 

Người đàn ông lạ mặt đứng ở góc phòng, nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ điềm tĩnh. Ông ta không nói gì, nhưng ánh mắt ông như nhắc nhở Hải Đăng rằng đây chính là một phần của sự thật mà cậu phải đối mặt.

 

"Mẹ đã luôn cố gắng vì con, Đăng ạ," mẹ cậu nói, giọng nói dần trở nên yếu ớt hơn. "Nhưng mẹ không thể làm được nữa. Mẹ muốn con hạnh phúc, nhưng mẹ lại không thể tìm thấy hạnh phúc cho chính mình."

 

Câu nói ấy như một lưỡi d.a.o sắc bén cắt vào trái tim Hải Đăng. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mẹ cậu có thể cảm thấy như vậy. Bà đã luôn là người mà cậu dựa vào, người mang lại cho cậu cảm giác an toàn và ấm áp. Nhưng giờ đây, cậu nhận ra rằng mẹ mình cũng chỉ là một con người, cũng có những nỗi đau mà bà không thể chia sẻ.

 

"Con không biết... Con không biết mẹ lại đau khổ như vậy," Hải Đăng nghẹn ngào nói. Cậu cúi đầu, nước mắt lăn dài trên má. "Con xin lỗi, mẹ. Con đã không nhận ra."

 

Mẹ cậu chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt bà đã mờ đi. "Không phải lỗi của con. Mẹ yêu con, Đăng à. Luôn luôn là như vậy."

 

Và rồi, như một bóng hình trong mơ, mẹ cậu bắt đầu tan biến. Cậu cố nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, nhưng tất cả chỉ là ảo ảnh, tan dần vào không khí. Hải Đăng gục xuống, tay cậu chạm vào khoảng không trống rỗng.

 

Người đàn ông bước tới, đặt tay lên vai Hải Đăng. "Cậu đã thấy một phần sự thật rồi. Mẹ cậu đã chịu đựng nhiều hơn cậu tưởng, và điều này không bao giờ xuất hiện trong những ký ức tươi đẹp mà cậu muốn nhớ."

 

Hải Đăng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe. "Tại sao? Tại sao mẹ phải đau khổ như vậy mà tôi không hề biết?"

 

Người đàn ông thở dài. "Đôi khi, ký ức không chỉ là những gì chúng ta muốn nhớ, mà còn là những gì chúng ta cần phải đối mặt. Cậu có thể tiếp tục trò chơi này, tìm lại toàn bộ sự thật, nhưng cậu cũng phải chuẩn bị tinh thần cho những gì đang chờ đợi phía trước."

 

Hải Đăng đứng dậy, lau nước mắt. Cậu biết rằng con đường phía trước sẽ còn nhiều chông gai, nhưng cậu không thể dừng lại ở đây. Dù có phải đối mặt với những sự thật đau lòng nhất, cậu cũng phải biết toàn bộ câu chuyện – về mẹ, về chính mình.

 

"Tiếp tục đi," cậu nói, giọng kiên định hơn bao giờ hết. "Tôi đã sẵn sàng."

 

Người đàn ông khẽ gật đầu. "Vậy thì, hãy bước tiếp vào ký ức tiếp theo."

 

Loading...