Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trăng Sáng Tự Chiếu Rọi Lấy Ta - Chương 14 + 15 + 16

Cập nhật lúc: 2024-05-11 08:51:45
Lượt xem: 2,081

14

Nhưng lửa quá lớn.

Khi hắn nắm tay ta chạy ra khỏi cổng viện, áo của chúng ta đã bị cháy mấy lỗ lớn, tóc cũng bị cháy xém.

Ta quay đầu nhìn lại gác lầu sụp đổ, vẫn còn sợ hãi.

Khi được mọi người dìu ra ngoài, ta nhớ lại một chuyện cũ cách đây hơn mười năm.

Lúc đó, ta mới năm tuổi, vừa mới bị bán vào Bách Hoa Lâu.

Cũng là một đêm, đột nhiên xảy ra hỏa hoạn.

Ta không chạy thoát ra ngoài được, chỉ có thể chạy về phía sau viện, cố gắng trốn vào trong chum nước.

Nhưng ta lại nhìn thấy một thiếu niên bị trói, tướng mạo tinh xảo.

Hắn co ro trên mặt đất rên rỉ: "Cứu mạng——"

Ta không quen hắn, hẳn cũng mới bị bán vào đây không lâu.

Ta cởi trói cho hắn nhưng lửa càng lúc càng lớn, ta chỉ có thể dội nước cho cả hai ướt sũng, rồi nắm tay hắn cố gắng trốn thoát từ phía sau viện.

Hắn bị thương ở chân, đi lại chậm chạp: "Ngươi bỏ ta lại đi, nếu không ngươi cũng không thoát ra được đâu."

"Không được, ngươi đẹp như vậy, nếu bị lửa thiêu c h ế t thì đáng tiếc lắm."

"Nhưng lửa quá lớn, cứ thế này chúng ta đều sẽ c h ế t ở đây."

"Tiết kiệm sức đi! Ta chắc chắn sẽ đưa ngươi ra ngoài!"

Chúng ta chật vật mãi mới đi đến cửa thì đột nhiên có một cây xà ngang đang cháy rơi xuống.

Ta vô thức đẩy hắn về phía trước, kết quả là ta bị cây xà ngang đập vào vai, ngất đi.

Thiếu niên đó không bao giờ xuất hiện nữa, chắc là đã trốn thoát thành công.

Còn ta thì ngã xuống khi chỉ còn một bước nữa là đến được tự do, vết sẹo đó được bà chủ sai người xăm thành hình trăng khuyết.

Ta trở thành hoa khôi của Bách Hoa Lâu——Chúc Minh Nguyệt.

15

Lục Hoài Chi vui vẻ đưa tay về phía ta: "Đi thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/trang-sang-tu-chieu-roi-lay-ta/chuong-14-15-16.html.]

Gương mặt nghiêng của hắn trong ánh lửa chập chờn, gần như trùng khớp với khuôn mặt trong trí nhớ của ta.

Anan

Dấu ấn trăng khuyết trên vai lại bắt đầu nóng lên.

Cuối cùng ta cũng tỉnh táo nhận ra, chúng ta là những người hoàn toàn khác nhau.

Ta không bước ra khỏi cánh cửa đó, cũng không còn cách nào để bước vào bất kỳ một cánh cổng lớn nào nữa.

Trong tâm trạng hỗn loạn, hắn lại thúc giục: "Minh Nguyệt, đi theo ta."

Ta đứng tại chỗ, khom người quỳ xuống: "Dân phụ đã gả chồng, những chuyện trước kia đều đã trôi qua như mây khói. Xin lang quân..."

Khóe miệng cong lên của hắn lập tức hạ xuống, ánh mắt như muốn nhìn thấu ta: "Chúc Minh Nguyệt! Ta không nói rằng chuyện đã qua thì mãi mãi sẽ qua."

Ta bị hắn nhìn đến mức chân run rẩy, sắp không chịu nổi nữa thì hắn bỗng nhấc bổng ta lên vai, ta nghe thấy giọng hắn nghiến răng.

"Trong đám cháy của nhà họ Lục, tân nương của Lục Thanh Dã——"

"Đã thiệt mạng trong biển lửa."

16

Ta không ngờ rằng Lục Hoài Chi nho nhã như gió xuân, trăng sáng lại có thể vô liêm sỉ như vậy.

"Đây là ép dân phụ!"

Ta cứng cổ: "Ta sẽ không theo ngài, người và trái tim ta đều là của phu quân ta!"

Hắn khẽ hừ một tiếng, thong thả lau tay: "Miệng nàng có bao giờ nói thật không?"

"Lục Thanh Dã đã khai nhận hết rồi."

Ta giật mình: "Sao lại thế được?"

Nhưng hắn không trả lời, chỉ vắt khăn, cẩn thận lau sạch tro bụi trên mặt ta.

Những ngón tay thon dài lướt qua trước mắt ta.

Đôi tay này không chỉ có thể múa bút lộng mực, mà còn có thể gảy đàn thổi sáo, những khớp xương có vết chai lướt qua da thịt, có thể khiến người ta run rẩy...

Bên tai truyền đến một tiếng cười nhẹ: "Muốn à?"

Khi vành tai cảm thấy ướt át, cuối cùng ta cũng hoàn hồn.

Đẩy hắn ra: "Lục thiếu gia, ta không còn là kỹ nữ của Bách Hoa Lâu nữa!"

Loading...