Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tổng tài hoá bướm - 7

Cập nhật lúc: 2024-07-07 19:54:06
Lượt xem: 641

Tôi hỏi anh một cách mơ hồ: “Vậy trợ lý mới của anh…”

"Đã từ chức... Ngoan, tập trung đi."

24

Trong vài tháng tiếp theo, Thời Đình Chi không hề yêu cầu chúng tôi chuyển về trang viên. Nhưng tôi lại bị anh ta phạt nặng vì tội “tung tin đồn”

Tôi hơi ngạc nhiên khi biết Thời Đình Chi không ở bên nữ chính. Nhưng... điều đó không thể xóa bỏ sự thật rằng nữ chính chính là bạch nguyệt quang của anh ta.

Sau khi hỏi trợ lý đặc biệt, tôi được biết nữ chính bị sa thải vì mắc sai lầm trong công việc, một năm trước cô ta cũng đã kết hôn.

Nhưng đúng là, sau khi tôi rời đi, nữ chính đã tỏ tình với Thời Đình Chi nhưng lại bị anh ta từ chối. Tôi hơi ngạc nhiên khi biết được chuyện này.

Sau khi nhìn thấy hai cha con một già một trẻ đang thay giày ngồi trên sofa, nhân lúc nhóc con đi vào phòng trẻ em chơi đồ chơi, tò mò hỏi anh ta: “Vậy tối hôm đó anh đã đi đâu?”

Thời Đình Chi vươn tay ôm tôi vào lòng, hôn lên trán tôi: "Đêm hôm đó, hệ thống công ty xảy ra chuyện."

[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]

Tôi cũng choáng váng. Tại sao nó lại khác với cốt truyện? Là bởi vì không có sự tham gia của tấm lá chắn là tôi đây sao?

Nhưng tôi không thể không hỏi: "Sợi buộc tóc màu hồng trên bàn làm việc ở nhà của anh không phải là của cô ấy sao? Là bạch nguyệt quang của anh."

Cho dù bọn họ không ở cùng một chỗ thì sự thật nữ chính vẫn là bạch nguyệt quang của nam chính. Nhưng khi nói ra những lời này, tôi cảm thấy hơi chua chát.

Thời Đình Chi ngắt lời tôi: "Không."

Anh ta quá phấn khích, rõ ràng có điều gì đó không ổn, tôi giận dữ trừng mắt nhìn anh ta: "Em không quan tâm, lát nữa anh lập tức dọn ra ngoài cho em."

Anh ta cười giận dữ: "Bạch nguyệt quang ở đâu? Em ghen sao? Là của em. Em quên rồi à?"

Tôi gật đầu.

Trong trí nhớ của tôi, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Thời Đình Chi là ở bữa tiệc đó. Sau đó tôi trở thành chim hoàng yến của anh ta.

Thời Đình Chi mỉm cười và siết c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Quên đi là được."

Nửa đêm, trong lúc bàng hoàng, tôi nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai, hình như Thời Đình Chi đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

"Vâng, bốn tuổi một tháng, con mới phát hiện ra."

“Bà ơi, chuyện này con sẽ lo liệu.”

"Kết hôn……"

"Bọn con không thể kết hôn, cô ấy không muốn."

Giọng nói của Thời Đình Chi rõ ràng rất ổn định, nhưng tôi cảm thấy một chút trìu mến trong đó. Sau khi cúp điện thoại, Thời Đình Chi đưa tay xoa đầu tôi, dường như biết tôi đã tỉnh.

"Chuyện gì vậy?" Tôi đưa tay ra và chạm vào cơ bụng của Thời Đình Chi

Anh ta ngẩng mặt lên nhìn tôi, tội lỗi hỏi: “Bốn năm đó…”

Thời Đình Chi hạ mắt xuống và hôn lên môi tôi: “Lần sau hãy chạy cùng anh nhé. Anh đã tìm em rất lâu rồi..."

Quen nhau ba năm, tôi tự nhiên biết Thời Đình Chi không giỏi biểu đạt cảm xúc, chỉ hai câu thôi cũng đã bao gồm quá nhiều hàm ý. Cảm thấy xấu hổ, tôi ôm lấy cổ và đáp lại anh.

Đêm... vẫn còn rất dài.

Một lúc lâu sau, trong sự bàng hoàng, tôi cắn vào môi anh: "Chúng ta kết hôn đi."

Trong mắt anh hiện lên sự kinh ngạc, trên trán lại có thêm chút mồ hôi.

Tôi muốn khóc nhưng vẫn không có nước mắt.

25

Vào ngày nhận Giấy đăng ký kết hôn, Thời Đình Chi mặc bộ đồ tối màu.

Người trợ lý đặc biệt phía sau đang bưng một chồng hộp quà nhỏ được gói rất đẹp phân phát cho nhân viên.

Tôi đi theo Thời Đình Chi và thấy anh cong môi khi nghe đủ loại lời chúc phúc. Sau khi trở lại xe, tôi lập tức lao vào vòng tay Thời Đình Chi: "Em thực sự rất thích anh."

Sau đám cưới, Thời Đình Chi đề xuất đổi tên cho nhóc con.

"Em nghĩ gì về cái tên Ái Đình?" (爱: ái: yêu 廷: Triều đình)

Nghe xong lời này, trợ lý đặc biệt trong xe đỏ mặt đến mức toàn thân run rẩy. Tôi không ngờ Thời Đình Chi có thể đặt một cái tên... thô tục như vậy.

Ái Đình?

Gì vậy trời……

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tong-tai-hoa-buom/7.html.]

Thời Đình Chi không quan tâm đến sự sống c..hết của nhóc con, phải không? Anh cũng không quan tâm đến thể diện của tôi, phải không? Tôi gần như có thể tưởng tượng những người khác sẽ bàn luận về tôi như thế nào sau khi biết tên của gấu con.

Tôi không đồng ý, nhưng Thời Đình Chi bất lực mà trịnh trọng lấy ra một tờ giấy A4 có viết một danh sách dài dằng dặc những cái tên.

Trong danh sách những cái tên đáng xấu hổ, tôi chọn tên Mộ Ngột

Về họ, theo yêu cầu của tôi, nó được đổi thành họ Thời. Tuy rằng Thời Đình Chi không để tâm, nhưng dù sao nhóc con cũng là người nhà họ Thời.

Thế là tên của nhóc con đã được quyết định.

26

Sáng sớm hôm sau, sau khi Thời Đình Chi trở lại công ty, tôi kéo Vương Nhiên đến trung tâm thương mại. Mãi đến khi trời tối mới trở về.

Vừa quay lại đã nhìn thấy một bé gái đang chơi đùa ở nhà bên cạnh, thừa dịp cô bé không chú ý, nhóc con đã hôn lên mặt cô bé.

Sau đó bị cô bé tát một phát trái tay.

Sau khi thanh âm của cái tát vang lên, vợ chồng hàng xóm ngây ngẩn cả người, vừa định trách cứ cô nhóc ra tay quá nặng, tôi đã nhìn thấy nhóc con đang siết c.h.ặ.t t.a.y cô bé, đôi mắt tròn xoe đầy lo lắng: “Tay em có đau không?”

Khi nhóc con nói, răng cửa của nó rơi xuống đất.

Tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa nên che mặt lại và bế tên nhóc thúi đó lên.

27

Khi về đến nhà, với vẻ mặt chán ghét, tôi ném nó vào vòng tay người đàn ông vẫn đang nhìn vào máy tính.

Thời Đình Chi thả nhóc con trong tay xuống ghế sofa ở một bên, vươn tay ra vòng qua eo tôi, ôm tôi vào lòng.

"Có chuyện gì vậy?"

Tôi tức giận chỉ vào tên nhóc thúi với người đàn ông có ánh mắt say mê bên cạnh: “Vừa không chú ý, nó hôn cô bé nhà bên. Thực sự là cái khuôn của anh.”

Nghe xong, Thời Đình Chi cụp mắt xuống liếc nhìn tôi. Sau đó quay người lại, lạnh lùng liếc nhìn Thời Mộ Ngột.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Con bắt nạt một cô bé à?"

Nhóc con đứng dậy với nụ cười trên môi: "Không phải mà cha."

Tôi nhìn hàm răng cửa thiếu một cái của nó, bất lực ngước trán lên giải thích: “Con bé đã tát gãy một chiếc răng cửa của nó rồi.”

"Bác sĩ nói không sao." Thời Đình Chi trả lời và chuẩn bị để nhóc con đi ra ngoài.

Khi mang theo robot đại chiến phiên bản giới hạn bước vào, bà nội tình cờ nghe thấy, nhìn hàm răng sún của nhóc con, tức giận vỗ tay một cái: "Sao lại dùng nhiều sức như vậy!"

Nhóc con cau mày nhìn bà cố.

"Bà cố, bà làm sao vậy? Rõ ràng là con sai, đáng lý con không nên hôn em ấy, em ấy đánh con, tay em ấy bị đau."

Có lẽ cảm thấy xấu hổ, Thời Đình Chi đứng dậy kéo tôi ra khỏi phòng làm việc.

Bà nội nhìn từ trong ra ngoài, nhìn nhóc con thật sâu rồi quay trở lại viện dưỡng lão. Trước khi rời đi, bà lẩm bẩm: "Đúng là con hơn cha."

28

Ăn tối xong, đứng ngoài ban công nhìn nhóc con chạy sang nhà hàng xóm với một đống đồ ăn vặt trên tay, tôi cong môi nói: “Thật không biết là nó giống ai. Đúng là không có chút giá trị nào."

Thời Đình Chi vừa mới ra khỏi phòng tắm dừng lại, nhìn tôi thật sâu rồi quay đầu đi đến phòng thay đồ ở bên cạnh.

Tôi leo lên giường và lấy một cuốn tiểu thuyết trong tủ ra đọc.

Thời Đình Chi bước ra ngoài và ném thẳng cuốn tiểu thuyết "Vợ nhỏ vô giá, trốn thoát 100 lần" vào thùng rác.

“Đừng đọc loại sách này.”

Tôi choáng váng một lúc trước khi định thần lại, hóa ra anh sợ tôi lại bỏ trốn.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, trong đôi mắt nheo lại hiện lên một chút bất an, tôi đã mủi lòng.

"C..hết tiệt."

Sau đó tôi đưa tay nắm lấy gấu bộ đồ ngủ bằng lụa đen của anh.

"Em nên làm gì đây? Em muốn dành thời gian cho anh cả ngày lẫn đêm, ân ân ái ái...”

Anh nhấc chiếc chăn lụa đen mỏng lên và quấn tôi vào đó: “Anh sẽ giúp em."

Tôi muốn khóc nhưng vẫn không có nước mắt.

Phải làm sao đây, tôi muốn bên anh cả ngày lẫn đêm, ân ân ái ái.

Một lúc lâu trôi qua, khi tôi đang chìm vào giấc ngủ, tôi nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai: “Vũ Bảo, anh yêu em.”

 

Loading...