Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tổng tài hoá bướm - 2

Cập nhật lúc: 2024-07-07 19:52:09
Lượt xem: 495

Sau khi giấc mơ biến mất, tôi bối rối mở mắt ra, trán rịn mồ hôi, tôi liếc nhìn thấy Thời Đình Chi bên cạnh, s.e.x.y c..hết đi được. Thấy tôi đã tỉnh, động tác của anh ta tăng lên một chút.

Tôi nhớ lại bộ dạng khốn khổ của mình trong tiểu thuyết khi bị đuổi ra khỏi nơi này, tức giận tát vào mặt Thời Đình Chi. Anh ta ngỡ ngàng đến bất động.

Đầu óc tôi chợt tỉnh táo, tôi chợt nhớ ra đây là một ông trùm kinh doanh ở Tương Giang, người đứng đầu gia tộc họ Thời, một gia tộc quý tộc có lịch sử hàng trăm năm, mà mồ hôi đổ lạnh sống lưng.

[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]

Tôi lập tức tìm cớ để giải quyết mọi chuyện: "Tay... tay em bị chuột rút."

Thời Đình Chi cau mày, lăn ra khỏi giường và bước vào phòng tắm. Sau khi đi ra, anh ta ngơ ngác nhìn tôi ngồi trên giường, mở điện thoại lên, sửng sốt một lát rồi quay người đi vào phòng thay đồ thay quần áo.

"Ngày mai để Tống Văn xem một chút."

Tống Văn là bác sĩ gia đình của nhà họ Thời.

Tôi hỏi anh ta theo bản năng: "Đã muộn thế này, anh đi đâu vậy?"

“Có chuyện xảy ra ở công ty.”

Nói xong anh ta vội vã rời đi.

Tôi trợn mắt, nằm trên giường bắt chước lời nói của anh với giọng kỳ quái: “Có chuyện xảy ra ở công ty.”

Rõ ràng là nữ chính bạch nguyệt quang trong buổi họp lớp đã say rượu, nhân viên pha chế đã gọi nam chính, người được nữ chính ghi chú là "anh ấy".

Kế tiếp chính là chuyện hai người say rượu nên phát sinh quan hệ, nữ chính khóc lóc nói Thời Đình Chi không cần phải chịu trách nhiệm, còn nam chính là người chủ động chịu trách nhiệm với cô ta.

Tôi không muốn đàn ông bẩn, sở dĩ ngay từ đầu tôi chọn Thời Đình Chi, ngoài địa vị đủ để bảo vệ tôi, còn là vì anh ta chưa từng có phụ nữ. Tôi bị bệnh tâm thần sạch sẽ.

Tôi nhếch môi, lại nhìn thấy Thời Đình Chi cao lớn ở ngoài cửa lạnh lùng nhìn mình, hiển nhiên là nghe được sự tức giận kỳ quái mà tôi vừa biểu lộ.

Trên mặt anh ta có chút tức giận, tôi chưa kịp giải thích thì anh ta đã ngay lập tức bỏ đi.

4

Tôi thở phào nhẹ nhõm nhìn chiếc Maybach màu đen từ từ rời khỏi trang viên, rồi quay người lại đi tắm. Sau đó, tôi lấy ra chiếc vali nhỏ 32 inch mua khi đi du lịch, đổ đồ trang sức từ tủ trang sức vào hộp.

Tấm lá chắn này ai muốn cứ làm chứ chị thì éo, chị đây đã muốn rời đi từ lâu rồi, không ngờ phải không, hahaha. Có ai vừa đẹp vừa có tiền lại ở lại phục vụ ông chủ bất ổn chứ, nếu anh ta không cho tôi quá nhiều thì tôi đã nói lời chia tay từ lâu rồi. Bây giờ đã biết mình là tấm lá chắn, ở lại làm gì? Anh ta ngủ với nữ chính, tôi không muốn nữa.

Sau khi thu dọn đồ đạc, tôi lấy chìa khóa xe và kéo chiếc vali lớn xuống bãi đậu xe ngầm. Chiếc siêu xe Porsche màu hồng dâu bật đèn pha. Tôi lấy điện thoại ra, xem ảnh đại diện của Thời Đình Chi, kiên quyết chặn và xóa thông tin liên lạc. Bái bai!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tong-tai-hoa-buom/2.html.]

5

Một tháng sau, tôi bay từ Sydney về, háo hức cầm trên tay một tấm thẻ ngân hàng khổng lồ, không ngờ món trang sức mà Thời Đình Chi tặng tôi lại có giá trị lớn đến vậy, có lẽ suốt đời tôi không cần phải lo chuyện cơm áo gạo tiền nữa.

Sau khi cẩn thận nhét thẻ ngân hàng vào ngăn nhỏ trong túi xách, tôi lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho người bạn thân lâu năm của mình.

[Có tiền, có nhan sắc, độc thân, thiếu sói nhỏ, tôi mời, cậu hiểu không?]

[Hiểu.]

Sau đó tôi được gửi một địa chỉ.

Vừa lên xe, tôi cảm thấy bụng mình cồn cào và bắt đầu buồn nôn.

Cảm nhận được bất ổn, tôi mở ứng dụng ghi chú kinh nguyệt, khi nhìn thấy ngày tháng trên đó, tôi trợn mắt kinh ngạc.

"Không phải chứ?"

6

Tôi đang mang thai.

Sau khi biết mình có thai, tôi không đủ can đảm để gọi điện cho người cha đang dưỡng già ở nước ngoài của mình, tôi chỉ có thể nhờ người bạn thân Vương Nhiên giúp đỡ và chạy đến nhà cô ấy ngay lập tức.

Hai chúng tôi ngồi trên sofa, nhìn cái que thử thai trên bàn trà, trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc lâu sau, cô ấy vỗ vai tôi an ủi: "Đừng quá buồn."

Tôi kéo tay cô ấy ra: "Tại sao phải buồn? Đây đơn giản là niềm hạnh phúc nhân đôi, một món quà của Chúa."

Cô ấy ngạc nhiên nhìn vẻ mặt vui mừng của tôi: "Cậu đ..iên à? Khương Vũ."

Tôi liếc nhìn cô ấy, ném que thử thai vào thùng rác rồi cho cô ấy xem số dư thẻ ngân hàng trên điện thoại.

Một giây sau, có một tiếng hét vang bên tai tôi khiến màng nhĩ tôi đau nhức.

"Quá nhiều!!! Bao nuôi mình đi, thưởng cho mình đi. Đi mà.”

Tôi vuốt ve bộ móng tay mới làm của mình, ngước mắt lên và hỏi cô ấy: "Cậu nghĩ gì về ngoại hình của Thời Đình Chi?"

Cô bạn thân Vương Nhiên trả lời ngay: "Quá được, khuôn mặt đó, khí chất đó."

"Như vậy còn chưa đủ sao? Anh ta đẹp trai, có tiền, một đứa con xinh đẹp. Đây chẳng phải may mắn gấp đôi sao? Nếu biết rời xa Thời Đình Chi là chuyện tốt như vậy thì mình nên rời đi sớm hơn."

Loading...