Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 274

Cập nhật lúc: 2024-09-20 20:55:27
Lượt xem: 14

Nghĩ nghĩ lại, vì phòng ngừa anh tiếp tục làm ầm ĩ.

 

Lý Nhiễm đành phải cởi áo khoác ngoài ra, tạm thời nằm lên giường, chờ đến khi Hạ Nam Phương ngủ rồi, có lẽ cô có thể nhẹ nhàng được một chút.

 

Hai người nằm song song, Lý Nhiễm ngáp một cái: "Ngủ đi."

 

Hạ Nam Phương trợn tròn mắt hỏi: "Em không phát hiện hôm nay anh có gì đặc biệt sao?"

 

Lý Nhiễm à một tiếng: "Hôm nay anh rất đẹp trai."

 

Hạ Nam Phương cười cười, anh nhắm mắt lại: "Em hát một bài đi."

 

Lý Nhiễm: "..."

 

"Đừng được voi đòi hai bà trưng nha."

 

Hạ Nam Phương đúng lúc ngậm miệng không dám nói nữa.

 

Nhưng anh vẫn không chịu yên ổn, nằm bên cạnh cô lăn qua lộn lại.

 

So với hình tượng bá đạo tổng tài ngày xưa, đúng là một trời một vực.

 

Lý Nhiễm không thể nhịn được nữa: "Em đi mở nhạc cho anh nghe ngay đây, anh đừng lăn nữa."

 

Cô đứng dậy lấy di động vào YouTube tìm bài hát giúp ngủ ngon, sau đó đặt sang bên cạnh.

 

Âm thanh thư giãn nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, trong phòng cũng được lây nhiễm bầu không khí an nhàn.

 

Ý thức Lý Nhiễm dần dần mất đi, sắp không chịu nổi chuẩn bị đi vào giấc nồng thì đột nhiên Hạ Nam Phương chạm vào cô một cái: "Nhiễm Nhiễm, em ngủ rồi sao?"

 

Lý Nhiễm: "..."

 

"Sao anh còn chưa chịu ngủ?" Lý Nhiễm mạnh mẽ mở hai mắt ra hỏi.

 

"Anh không buồn ngủ."

 

Lý Nhiễm thiếu chút nữa tức điên: "Nhắm mắt lại, không ngủ thì cho em ngủ!"

 

Giọng nói cô thật sự hung dữ, Hạ Nam Phương rén ngang nhanh chóng nhắm tịt mắt lại.

 

Nhưng mà, miệng anh thì không yên lặng.

 

Lý Nhiễm bị anh chọc tức điên rồi, lần trước uống say Hạ Nam Phương đâu có khó chơi như vậy.

 

Sao hệ thống lần này còn tự động thăng cấp như thế chứ!

 

Cô quyết định giả vờ ngủ, không để ý tới anh nữa.

 

Hạ Nam Phương nói được một hồi, thấy cô bơ mình lập tức kể khổ: "Nhiễm Nhiễm, lúc nãy anh bị ngã."

 

Lý Nhiễm lập tức mở mắt ra: "Khi nào? Có bị thương không?"

 

Hạ Nam Phương ngồi dậy, chỉ vào thái dương: "Ở đây nè."

 

Chính là nơi vừa rồi bác sĩ dán băng keo cá nhân cho anh đó, Lý Nhiễm mới vừa rồi không chú ý một chút bác sĩ đã xử lý xong vết thương rồi.

 

Trong mắt cô hiện lên chút đau lòng, sờ sờ vào vế thương trên trán anh: "Bị lúc nào?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-274.html.]

Hạ Nam Phương cười cười: "Vừa rồi. Lúc em ở bên ngoài chăm sóc bác trai ấy."

 

Lý Nhiễm nổi giận: "Sao anh không gọi em? Cũng may là chỉ bị trầy xước nhẹ thôi đó."

 

Hạ Nam Phương nói thật: "Sợ em lo lắng."

 

Bởi vì sợ cô lo lắng cho nên lúc bị ngã một cái khá đau nhưng anh vẫn cố gắng đứng lên.

 

Lý Nhiễm thấp giọng hỏi: "Sợ em lo lắng? Vậy sao bây giờ lại nói cho em biết?"

 

Hạ Nam Phương rũ mắt cười: "Muốn để em lo lắng."

 

Sự bực tức trong lòng cô bị câu này đả động đến, cô nhẹ nhàng thở dài: "Anh hà tất gì phải làm vậy? Anh ngã, nên nói với em đầu tiên."

 

Hạ Nam Phương như không có chuyện gì lớn nói: "Anh muốn em chủ động hỏi đến, rồi anh sẽ nói cho em biết."

 

Trong khoảnh khắc đó, trái tim cô như có một cây búa hung hăng gõ lên đó một cái.

 

Hạ Nam Phương không nói là bởi vì anh muốn Lý Nhiễm chủ động quan tâm anh, có lẽ giây phút bị ngã kia, anh đã nghĩ như vậy rồi.

 

Giống như là cậu bé chơi đùa ở bên ngoài bị ngã, lúc đó cậu khẳng định sẽ không khóc, bởi vì bên người không có ai. Nhưng đến khi về nhà rồi, vừa thấy gương mặt quen thuộc, nhất định sẽ đưa vết thương của mình cho người thân nhất của mình xem, muốn được an ủi vỗ về.

 

Tốt nhất là vừa về tới nhà là có thể nghe thấy người mình thích dùng ngữ khí quan tâm hỏi: "Sao anh lại bị thương thế?"

 

Hạ Nam Phương vẫn luôn chờ mong như vậy, vẫn luôn chờ Lý Nhiễm mở miệng hỏi. Mà cô thì chỉ nghĩ làm sao để dỗ anh đi ngủ, mau chóng thoát khỏi phiền toái trước mắt.

 

Cô trầm mặc một lát, mở miệng xin lỗi: "Xin lỗi anh. Em không nên vô tâm như vậy, ngay cả anh bị thương cũng không lập tức quan tâm anh ngay."

 

Hạ Nam Phương lắc đầu, duỗi tay ôm lấy bả vai của cô: "Thực tế cũng không đau cho lắm, chỉ là... trong lòng hơi bức bối, vừa muốn không muốn em để ý, cũng sợ em thật sự không thèm để ý."

 

Nói xong chuyện này, Hạ Nam Phương nằm xuống ôm Lý Nhiễm nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

 

Bây giờ đổi thành Lý Nhiễm không buồn ngủ, cô mở to mắt, không chớp mắt nhìn vết thương trên trán Hạ Nam Phương.

 

Trong lòng có một giọng nói đang hỏi: Nếu thật sự yêu anh, vì sao ngay cả chuyện như vậy cũng không chú ý đến?

 

Lúc trước Hạ Nam Phương vẫn luôn hỏi vấn đề này, nhưng Lý Nhiễm vẫn không hề thừa nhận.

 

Nhưng sự thật đúng là như vậy, cô thật sự không có thích anh như trong tưởng tượng của mình.

 

Trước kia, Lý Nhiễm cảm thấy mình thích Hạ Nam Phương, mà Hạ Nam Phương không bỏ rơi cô, chỉ là do thói quen. Nhiều năm qua đi, anh đã sớm quen có Lý Nhiễm bên cạnh mình, quen có cô làm bạn.

 

Đã quen với việc tên hai người luôn đặt bên nhau, đã quen với việc ở phía sau lưng anh luôn có người phụ nữ là cô.

 

Nhưng mà hiện tại, tình cảm của cô dành cho anh không phải là thói quen.

 

Cô đã từng trao hết con tim cho anh, cho dù sau này cô cố gắng thuyết phục bản thân không được yêu anh, không thích anh nữa, nhưng nhiều năm như vậy rồi, trải qua bao nhiêu chuyện gặp gỡ biết bao nhiêu người đàn ông ưu tú không kém anh kia, Lý Nhiễm cũng chưa từng động lòng với bất kỳ ai.

 

Bây giờ ngẫm lại, lúc trước cô cảm thấy Hạ Nam Phương quả thật rất tàn nhẫn, bởi vì càng đáng sợ hơn không thích chính là thói quen.

 

Thói quen là thứ đứng giữa không thích và thích, là một loại tồn tại khiến người ta cảm thấy bị dày vò hết tâm can.

 

Thói quen sẽ khiến người ta không cam lòng, khiến người ta đối với tình yêu sinh ra cảm giác muốn lùi bước, càng khiến mỗi bước đi của người ở trong tình yêu như bước đi trên một lớp băng mỏng.

 

Lúc trước cô cảm thấy vận mệnh bất công, nhưng hôm nay, bánh răng của vận mệnh đã xoay tròn.

 

Mà cô, biến thành người có thói quen trong tình yêu của bọn họ.

 

Cô đã quen với gương mặt anh tuấn của Hạ Nam Phương, trong mắt cô không lọt được thêm bất cứ ai nữa.

Loading...