Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 273

Cập nhật lúc: 2024-09-20 20:54:58
Lượt xem: 9

Trong phòng ngủ, Hạ Nam Phương đang nằm trên giường của Lý Nhiễm.

 

Ngay cả khi say mèm rồi thì trên khuôn mặt ngàn năm băng lãnh kia vẫn không có biểu hiện gì là của người say xỉn cả.

 

Nhưng mà bây giờ có lẽ cũng vì có cồn mà trên gò má đỏ lên một mảnh. Hai mắt vẫn luôn khép hờ nhìn giống như một con sư tử lười biếng nằm ngủ gật ở nơi đó.

 

Ánh mắt anh luôn nhìn về phía cửa, vểnh tai lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài.

 

Lý Nhiễm nấu một ít canh giải rượu trong bếp, vừa mới tắt bếp thì đột nhiên chuông cửa vang lên.

 

Người đến là bác sĩ gia đình của Hạ gia cùng với đám người không quen biết.

 

Tuy rằng ngoài miệng hai sâu rượu kia đều nói không sao, nhưng trong lòng Lý Nhiễm vẫn có chút lo lắng nên gọi bác sĩ gia đình đến xem sao.

 

Bác sĩ kiểm tra huyết áp, nhịp tim cho cha Lý trước, nghe bác sĩ bảo tất cả đều bình thường rồi Lý Nhiễm mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó giúp cha Lý uống canh giải rượu, rồi đến mở cửa phòng ngủ ra, lỡ như ban đêm có động tĩnh gì, cô cũng có thể nghe được.

 

Thật vất vả mới lo cho cha Lý xong, Lý Nhiễm lại vội vã đến xem Hạ Nam Phương như thế nào rồi.

 

Bác sĩ gia đình đang đo huyết áp cho anh, nhưng anh không hề chịu phối hợp.

 

Khổng Phàn Đông ở bên cạnh tận tình khuyên bảo, thiếu chút nữa anh ta phải dùng vũ lực ấn Hạ Nam Phương xuống rồi.

 

Nhưng cuối cùng không có ai dám ấn anh, mấy người bên cạnh cũng không dám tiến lên, nhất thời tất cả mọi người cũng không biết làm thế nào mới được.

 

Anh ném dụng cụ đo huyết áp xuống đất, phát ra âm thanh lạnh lẽo làm tất cả mọi người im thin thít.

 

Lý Nhiễm: "..." Còn rất kiêu ngạo.

 

Lý Nhiễm nhìn anh giở trò trẻ con như vậy, mắt giật giật liên tục.

 

Vừa thấy cô đi vào, Khổng Phàn Đông lập tức đưa ánh mắt cầu cứu sang.

 

Tuy trước kia Hạ Nam Phương ngoan cường, nhưng đều là ở việc lớn, việc nhỏ anh chưa bao giờ làm khó cấp dưới.

 

Tính tình có chút lạnh lùng, làm một chủ tịch của một công ty to lớn như vậy, anh cơ bản không có bất cứ khuyết điểm gì.

 

Ra tay rộng rãi, thưởng phạt công bằng, hơn nữa trời sinh lại có khí chất khiến người ta tôn trọng kính nể.

 

Hạ Nam Phương phát hiện cô đi vào, lập tức đứng dậy thất tha thất thểu đi về phía cô, bước chân lảo đảo như đang ngồi thuyền làm mấy người đứng kế bên vội đỡ lấy anh.

 

Hạ Nam Phương cười cười gọi cô: "Nhiễm Nhiễm."

 

Lý Nhiễm nhìn một đám người đứng đầy một phòng, cố ý xụ mặt: "Vì sao không cho bác sĩ kiểm tra cho anh?"

 

Nghe thấy cô mắng mình, Hạ Nam Phương sửng sốt hai giây, như đang nghĩ mình sai chỗ nào, lại như đang suy nghĩ đối sách.

 

Sau đó nhấp nhấp miệng, ngồi xuống giường lại.

 

Vừa cho bác sĩ đo huyết áp, dư quang nơi đuôi mắt vừa trộm nhìn Lý Nhiễm.

 

Biểu cảm của Khổng Phàn Đông vẫn còn bình thường, nhưng vẻ mặt mấy người Lý Nhiễm không quen biết phía sau như gặp phải quỷ.

 

Bác sĩ vừa đo huyết áp vừa kiểm tra: "Trên trán sao lại thế này?"

 

Bấy giờ Lý Nhiễm mới chú ý tới trên trán anh không biết đã bị trầy xước một mảng lúc nào.

 

Mới vừa rồi cô đưa anh vào phòng còn chưa có gì, không biết bị ngã hay va đập khi nào nữa.

 

Bác sĩ xử lý đơn giản cho anh rồi dán một miếng băng keo cá nhân lên đó.

 

Lúc bác sĩ đang làm, trong lòng Hạ Nam Phương thật sự vô cùng không kiên nhẫn, vẫn luôn cau mày.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-273.html.]

Ánh mắt khi nhìn bác sĩ, trong đó đều là tôi muốn đuổi việc ông ngay lập tức.

 

Nhưng anh vẫn nhớ cô vẫn còn ở bên cạnh nhìn mình.

 

Cho nên cho dù bất mãn, anh cũng rán nhịn xuống.

 

Anh không vui thì ai còn dám vui nữa, khiến cho đám người đứng xung quanh đều nơm nớp lo sợ.

 

Thật vất vả mới kiểm tra xong, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.

 

Hạ Nam Phương như một học sinh tiểu học vừa mới thi cuối kì xong, giọng có chút tranh công gọi cô: "Nhiễm Nhiễm."

 

Giọng anh bình thường trầm thấp, khi nói chuyện tốc độ nói rất chậm.

 

Có cảm giác như ông cụ non.

 

Nhưng một tiếng gọi "Nhiễm Nhiễm" này làm tập thể mọi người đứng xung quanh như được mở rộng tầm mắt.

 

Lý Nhiễm cũng không muốn để Hạ Nam Phương mất mặt xấu hổ trước mặt người ngoài nữa, nhanh chóng tiễn bác sĩ đi.

 

Lúc gần đi, đột nhiên nhớ đến gì đó, chợt gọi Khổng Phàn Đông lại: "Tửu lượng của Hạ Nam Phương thế nào?"

 

Nói đến chuyện này, Khổng Phàn Đông cười cười: "Tửu lượng của lão đại đặc biệt kém, nhưng con người cậu ấy giả vờ rất thật, cho dù có say mèm đi chăng nữa thì biểu hiện vẫn bình thường không hề nhìn ra được điều gì sai cả. *Bất hiển sơn bất lộ thủy, trước kia dùng chiêu này dọa chạy không ít người trên bàn tiệc rồi."

 

*(Bất hiển sơn bất lộ thủy ( 不显山不露水): ý nói những người không hiển lộ tài năng.

 

"Vậy tại sao bây giờ anh ấy..."

 

Khổng Phàn Đông nghĩ nghĩ: "Có lẽ là cậu ấy vui."

 

Lý Nhiễm im lặng như suy tư gì đó.

 

Tiễn mọi người đi hết rồi, cô mới quay lại phòng.

 

Trong phòng ngủ, thấy Hạ Nam Phương đúng là thần thánh, say thành như vậy rồi mà còn đang xem bản hợp đồng nào đó bằng tiếng Anh.

 

Hạ Nam Phương vừa thấy cô vào, lập tức nhắm mắt lại: "Anh thấy chóng mặt quá."

 

Lý Nhiễm đi đến đóng máy tính trước mặt anh lại: "Đã vậy rồi anh còn xem hợp đồng, không chóng mặt mới lạ đó."

 

Cô đỡ anh đứng dậy đi về phía giường: "Mau nằm xuống giường nghỉ ngơi đi, ngủ rồi sẽ không chóng mặt nữa."

 

Tuy mỗi lần uống say Hạ Nam Phương khó tính, nhưng đó là với người khác.

 

Lý Nhiễm trải chăn đệm xong, nhưng vẻ mặt Hạ Nam Phương không muốn nằm xuống: "Anh không muốn ngủ."

 

Lý Nhiễm: "..."

 

Được rồi, không ngủ vậy anh ngồi đó đi.

 

Lý Nhiễm đưa lưng về phía anh, dọn dẹp bàn làm việc một tí, chưa tới 2 phút sau đã cảm nhận được sau lưng có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.

 

"..."

 

"Anh nhìn em làm gì?"

 

Hạ Nam Phương vỗ vỗ mép giường: "Anh hơi mệt."

 

Lý Nhiễm quay đầu trở lại bàn làm việc trả lời: "Mệt thì anh nhanh nhanh ngủ đi."

 

Hạ Nam Phương nhìn cô một hồi, hỏi cô: "Em không ngủ với anh sao?"

 

Anh nói vô cùng đúng lý hợp tình, làm Lý Nhiễm tự nhiên nghiêm túc suy nghĩ một chút, cô có nghĩa vụ gì phải dỗ một quỷ say rượu ngủ chứ.

Loading...