Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tình Yêu Đến Muộn - Chương 8,9,10: Chưa bao giờ anh nghĩ là em cản đường anh.

Cập nhật lúc: 2024-08-19 00:14:26
Lượt xem: 21,479

8.

Theo phản xạ nhìn lại ngày hôm nay là ngày nào. Hóa ra là ngày nghỉ, có lẽ anh chỉ ra ngoài gặp bạn bè thôi. Dù sao thì chúng tôi đã ly hôn, chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

Tôi quay người rời đi, bước chân chậm như rùa bò. Hôm nay trời âm u, có vẻ sắp mưa. Giá mà ngày ly hôn cũng có thời tiết như thế này thì tốt biết mấy.

Không được, vẫn còn quá bận tâm. Tôi lén nhìn lại lần nữa. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn lại đã chạm ánh mắt Tống Văn Kỳ. Lần này thì tôi bị bắt quả tang thật rồi.

Tống Văn Kỳ sững sờ một lúc rồi tiến thẳng về phía tôi. 

"Sắp mưa rồi, để anh đưa em về nhà."

Chúng tôi đi song song với nhau, bầu trời chẳng biết từ khi nào đã bắt đầu mưa nhỏ. Đột nhiên tôi nhớ lại một ngày vào năm ngoái, tôi ra ngoài mua sắm thì thấy hai cặp đôi ngọt ngào tình cảm đi qua trước mặt tôi. Trong lúc nhất thời xúc động, tôi đã nhắn tin cho Tống Văn Kỳ.

"Nếu em biến thành con gián, anh vẫn sẽ thích em chứ?"

Anh trả lời ngắn gọn: "Sắp mưa rồi, em mang ô chưa? Về sớm đi."

Rất đúng phong cách của Tống Văn Kỳ. Nghe những lời ngọt ngào từ miệng anh ấy đúng là khó hơn cả lên trời. Anh không giỏi nói chuyện, nhưng gương mặt đẹp của anh đã bù đắp cho điều đó.

Tôi cất điện thoại rồi nhanh chóng về nhà. Vừa vào khu chung cư đã thấy Tống Văn Kỳ vội vã cầm ô ra ngoài. 

Tôi hỏi anh đi đâu, anh rõ ràng đang rất gấp gáp, đến mức khi dừng lại vẫn còn thở dốc.

"Anh nghĩ em không mang ô, nên đến đón em."

"Anh ngốc à, không có ô chẳng lẽ em không biết gọi điện cho anh sao?"

"Nhưng em không trả lời tin nhắn của anh."

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Anh nói câu này, tôi thậm chí còn nghe ra chút tủi thân trong giọng nói của anh ấy.

Về đến nhà, tôi mới lấy điện thoại ra, lúc này mới nhận ra sau khi trả lời tôi hai phút, Tống Văn Kỳ đã gửi thêm tin nhắn.

"Sao em không trả lời tin nhắn của anh?"

"Đột nhiên thế này, chẳng lẽ giờ em đã biến thành con gián?"

"Vậy có phải em sẽ bị nước cuốn đi không? Thôi kệ, anh đến đón em đây."

Những tin nhắn này, chính là kiểu hài huớc lạnh lùng mà chỉ Tống Văn Kỳ mới có. Anh không biết nói lời ngọt ngào, nhưng từng lời nhắc nhở mỗi ngày đều ẩn chứa sự quan tâm.

"Em có thể dẫn anh đến cửa hàng của em không?"

Tống Văn Kỳ đột ngột dừng bước, trong ánh mắt có chút mong chờ.

Tôi gật đầu rồi dẫn anh đến cửa hàng của tôi. Cửa hàng đã hoàn thành phần thi công chính, chỉ còn chờ bàn ghế và quầy kệ về. Anh không bước vào mà chỉ đứng ngoài cửa nhìn.

Tôi vừa định giới thiệu thì anh đã nói: "Rất tốt, anh không kéo lùi em."

"Anh chưa bao giờ kéo lùi em."

Nói xong, tôi tự hỏi mình. Chúng tôi đang làm gì đây? Đã ly hôn rồi chẳng phải nên đoạn tuyệt không gặp lại nhau sao?

Tôi hỏi cô bạn thân nếu hai người đã ly hôn, vẫn có thể ngồi lại nói chuyện đàng hoàng thì là vì sao.

Cô ấy đang chơi game, không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu: "Còn vì sao nữa, chắc sẽ tái hôn thôi."

"Không thể nào." Tôi lập tức đáp lại, lắc đầu như trống bỏi. 

Tiếng game thất bại vang lên từ điện thoại, cô bạn thân ném điện thoại qua một bên, tức giận nhìn tôi.

"Phải, cậu không đi xem mắt, nhưng lại có thể nói chuyện tốt với chồng cũ, đừng quên trong bụng cậu vẫn còn một đứa bé, hay là bỏ nó đi rồi nói tiếp."

Tôi lập tức ôm lấy bụng mình, lo lắng lùi lại.

"Mình sợ đau lắm."

"Sinh con còn đau hơn." Cô bạn thân tức giận đá vào bắp chân tôi, chúng tôi đang đùa giỡn thì chủ cửa hàng bên cạnh gõ cửa kính của tôi.

"Xin lỗi đã làm phiền, tôi có món nước đường táo đỏ mới phát triển, muốn mời cô nếm thử không?"

Cửa hàng bên cạnh bán nước đường, gần đây họ đang phát triển sản phẩm mới, đều là những món bổ khí huyết, vừa bổ dưỡng lại ngon miệng. Mỗi lần cô ấy đến đều không nói nhiều, chỉ đưa đồ rồi rời đi.

"Cửa hàng của cậu với cửa hàng đó gần nhau thế, chẳng phải là đối thủ cạnh tranh sao? Sao cô ấy lại đối xử tốt với cậu thế?"

Cô bạn thân nhắc nhở tôi phải cẩn thận, tôi liếc nhìn cô ấy không vui: "Người ta nói rồi, bà con xa không bằng láng giềng gần mà."

"Cậu ngây thơ quá, cẩn thận không sau này cửa hàng bị người ta phá hoại đấy." 

Cô bạn thân này đúng là miệng quạ đen.

Chẳng bao lâu cửa hàng của tôi thật sự bị phá hoại. Nhưng không phải bởi chủ cửa hàng bên cạnh, mà là một người đàn ông được mẹ tôi giới thiệu trong buổi xem mắt.

9.

Anh chàng trong buổi xem mắt này đã để lại ấn tượng rất sâu sắc trong trí nhớ của tôi.

Hắn mời tôi uống một ly trà sữa giá 20 tệ, nhưng lại phải đổi ba ứng dụng thanh toán khác nhau mới lấy ra được 7 tệ tiền mặt từ trong túi. Tôi không chịu nổi nên đã tự trả tiền, tiện thể mời luôn cả ly của anh ta.

Không ngờ anh ta lại nói: "Sao không nói sớm là em trả tiền, vậy anh đã gọi ly đắt nhất để thử rồi."

Câu nói này đến cả cô bé nhân viên bán hàng cũng không nhịn được mà lườm trắng mắt.

"Thật ra anh không thích uống mấy thứ này, anh thích những người phụ nữ thực tế hơn. Chỉ có phụ nữ mới thích những thứ hào nhoáng vô ích này. Em thấy đấy, những bữa cơm hộp giá chục tệ lúc nào cũng là đàn ông ăn, còn trà sữa giá ba mươi mấy tệ lúc nào cũng là phụ nữ uống."

Tôi không biết kiếp trước mình đã làm gì mà kiếp này phải gặp một người như vậy để đi xem mắt.

Tôi lấy điện thoại nhắn tin cho mẹ, hỏi mẹ tìm đâu ra người để giới thiệu.

"Nghe nói trước đây con làm việc ở viện nghiên cứu? Công việc đó không tốt đâu, xung quanh toàn đồng nghiệp nam, giữa nam và nữ cần phải chú ý hơn."

Chú ý cái gì chứ? Mỗi lần tranh giành dụng cụ thí nghiệm như đĩa petri, chúng tôi còn chẳng coi đồng nghiệp là người, chỉ mong cướp được hết mọi thứ, không quan tâm đến cảm xúc của họ.

"Với lại con gái học nhiều như vậy..."

Tôi không thể nhịn nổi nữa, đập bàn đứng dậy: "Nhà không có gương thì ít nhất cũng có nước tiểu chứ, soi mình xem thế nào trước đi."

Cuộc sống vô vị, ếch ngồi đáy giếng chê bai loài người.

Tức giận quá tôi quay người rời đi, anh ta còn làm ầm lên với mẹ tôi vài lần nữa. Có lẽ sau đó những buổi xem mắt không suôn sẻ, hôm nay đi ngang qua cửa hàng của tôi, anh ta bèn xông vào rồi bắt đầu điên cuồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tinh-yeu-den-muon/chuong-8910-chua-bao-gio-anh-nghi-la-em-can-duong-anh.html.]

"Chắc chắn là cô đã nói xấu tôi với những người đó, làm mấy buổi xem mắt của tôi đều thất bại hết! Đám phụ nữ các cô đều cùng một loại cả!"

Tôi tức đến mức xắn tay áo lên cãi nhau với anh ta, cô bạn thân vội vàng đứng chắn trước mặt tôi.

Anh ta không cãi lại được chúng tôi, bèn nhặt cây gậy dưới đất bắt đầu đập phá.

Chiếc ghế mới mua của tôi!

Vào lúc tôi định xông lên thì đã có người đứng chắn trước mặt tôi.

"Thưa anh, tôi đã báo cảnh sát rồi." Tống Văn Kỳ nắm lấy tay anh ta bẻ ra sau, khiến anh ta kêu lên đau đớn.

Tôi không ngờ anh lại xuất hiện ở đây.

Chưa kịp xúc động thì anh chàng xem mắt đã rên rỉ cầu xin Tống Văn Kỳ thả tay.

Tống Văn Kỳ thực sự buông tay, không ngờ giây tiếp theo, gã đàn ông đó liền đ.ấ.m một cú vào thái dương anh ấy.

Ch/ết ti/ệt!

Người ta bảo thả là thả ngay sao! Sao anh lại đơn giản thế chứ!

Cú đ.ấ.m này không nhẹ, Tống Văn Kỳ ngã gục xuống đất, phải đưa đến bệnh viện khẩn cấp, còn gã xem mắt bị cảnh sát bắt đi.

May mắn là rất nhanh anh đã tỉnh lại, lúc anh tỉnh dậy tim tôi như muốn rớt ra ngoài: "Anh còn nhớ em là ai không?"

Tống Văn Kỳ nhìn tôi đầy nghi hoặc, tim tôi chùng xuống.

Xong rồi, anh không nhận ra tôi.

Vậy chẳng phải mười năm qua của tôi là vô ích sao?!

Tống Văn Kỳ nhìn tôi, do dự một lúc rồi nói: "Em... sao lại hỏi anh một câu ngốc nghếch thế?"

Thôi được rồi, chỉ cần nghe câu nói này cũng đủ biết anh không hề bị mất trí nhớ.

Bác sĩ bảo chúng tôi ở lại bệnh viện theo dõi thêm một chút, bệ/nh vi/ện ban đêm có chút lạnh, chúng tôi ngồi trên ghế dài, Tống Văn Kỳ cởi áo khoác đưa cho tôi.

Theo động tác của anh, tôi lờ mờ thấy có thứ gì đó trên cổ anh ấy. Tôi nắm lấy cổ áo anh, khi nhìn thấy rõ thứ đó, tôi sững sờ.

Là chiếc nhẫn của chúng tôi.

Anh đã đeo nó vào một sợi dây bạc rồi treo trước ngực.

"Tại sao anh không bán chiếc nhẫn đi?" Tôi ngượng ngùng rút tay về, hối hận vì hành động bồng bột vừa rồi.

"Mua rồi thì cứ coi như kỷ niệm thôi."

Tôi tựa lưng vào tường, tâm trí không thể ngăn cản được quay trở lại trước khi chúng tôi kết hôn.

Tống Văn Kỳ nói rằng anh sẽ chịu trách nhiệm, mặc dù không phải là điều tôi muốn nghe, nhưng anh đã thực sự làm điều tôi muốn.

Kết hôn với anh.

Ngày hôm đó chúng tôi đi xem nhà mới, sau đó là gặp gỡ phụ huynh, đặt tiệc cưới và hàng loạt việc khác.

Nhưng đến lúc mua nhẫn thì đã cạn kiệt tài chính.

Tình cờ tôi lại chọn trúng chiếc nhẫn đắt nhất, khi biết giá tôi suýt chút nữa ngã ngửa.

Ngay lập tức tôi trả nhẫn lại, kéo Tống Văn Kỳ chạy đi.

Chiếc nhẫn đó chúng tôi đã ngắm nghía suốt nửa tháng, chọn mãi mà vẫn không tìm được cái nào phù hợp.

Đến ngày Giáng sinh, Tống Văn Kỳ hỏi tôi muốn quà gì.

Tôi buột miệng nói, ước gì tôi chọn được chiếc nhẫn đẹp.

Sáng hôm sau tỉnh dậy thấy một chiếc hộp nhỏ trên đầu giường, bên trong là chiếc nhẫn mà tôi luôn cho là quá đắt không dám mua.

Anh đã bán xe để mua cho tôi chiếc nhẫn đó.

Tôi hối hận lắm, nhưng bản thân cũng không phân biệt được là nhẫn quan trọng hay xe quan trọng.

"Anh đã hỏi nhân viên cửa hàng, mẫu này là phiên bản giới hạn, sau này sẽ không có nữa, nhưng xe thì sau này sẽ gặp nhiều mà."

Tống Văn Kỳ ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng an ủi, giọng nói của anh len lỏi vào tai tôi: "Giống như anh sẽ gặp nhiều người, nhưng chỉ có em là quan trọng nhất."

Trái tim tôi tan chảy, cảm động đến mức khóc như một đứa trẻ.

Thời gian đó, chúng tôi đi lại bằng chiếc xe máy điện nhỏ.

Thật ra cũng không kéo dài lâu, nửa năm sau Tống Văn Kỳ nhận được một khoản tiền bản quyền.

Anh đã mua một chiếc xe tốt hơn trước. Nhưng tôi vẫn thích cảm giác anh ấy chở tôi trên chiếc xe máy điện nhỏ hơn.

Bởi vì khi gió thổi qua, tôi lại nhớ đến những lời anh ấy nói.

Anh nói rằng tôi là người quan trọng nhất trong lòng anh.

Ngày ly hôn, tôi đã trả lại chiếc nhẫn này cho anh.

Giờ đây chiếc nhẫn lại xuất hiện trước mặt tôi.

Chúng tôi không biết từ lúc nào đã dựa vào nhau, trong sảnh bệnh viện chỉ còn lại vài người ngồi.

"Tống Văn Kỳ, anh có cảm thấy em đã kéo lùi anh không?"

Biết Tống Văn Kỳ từng mơ ước ra nước ngoài, phản ứng đầu tiên của tôi là tôi đã cản trở anh ấy.

Bố anh cũng vì điều này mà không ngừng đổ lỗi cho tôi.

"Nếu không có cô ngăn cản, con trai tôi đã trở thành nhà khoa học, có nhiều tiền, sống trên đỉnh cao của xã hội! Tất cả là do cô hại nó!"

Tôi đã đến thăm nhà Tống Văn Kỳ.

Ngôi nhà của anh rất tồi tàn, anh sống cùng bố, căn phòng của anh là phòng lớn nhất và tốt nhất trong căn nhà cũ kỹ đó.

Anh đã mang theo tất cả hy vọng để bước ra khỏi ngôi làng nhỏ, lẽ ra anh có thể có cuộc sống tốt nhất, nhưng anh đã dừng bước vì tôi.

"Có phải em..."

"Không phải." Tống Văn Kỳ không ngần ngại cắt lời tôi, dưới lớp áo khoác rộng, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Giang Doanh Hy, anh chưa bao giờ nghĩ em đã kéo lùi anh, ngược lại, anh nghĩ chính anh đã làm khổ em."

Loading...