Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tình Yêu Đến Muộn - Chương 6,7: Xem mắt

Cập nhật lúc: 2024-08-19 07:13:39
Lượt xem: 21,667

6.

Tống Văn Kỳ nhìn tôi với gương mặt u ám, dường như trong mắt sắp phun ra lửa. 

Cậu thanh niên phụ trách sửa chữa thấy tình hình như vậy lập tức nói lớn: "Chị à, em đi trước nhé! Chị yên tâm, nhà chị giao cho em sửa chắc chắn không vấn đề gì!"

Nói xong không cần tiễn đã quay người chạy đi, lúc tôi quay đầu lại thì sắc mặt Tống Văn Kỳ đã dịu lại nhiều.

Anh đi theo tôi lên lầu, tay còn mang theo một túi đồ ăn.

"Anh đến đây làm gì?"

"Chỉ là tan làm tiện đường ghé qua, anh mua nhiều đồ ăn quá, sợ ăn không hết nên mang qua..."

Tôi không vạch trần lời nói dối vụng về của anh.

Tống Văn Kỳ đặt đồ ăn vào bếp, sau đó còn chủ động nấu cơm. Kỹ năng nấu nướng của tôi rất tệ, chỉ biết nướng bánh và làm đồ ngọt, nên gần đây tôi hoặc đặt đồ ăn mang về, hoặc đến nhà bạn thân để ăn. Bây giờ có người đến nấu ăn miễn phí, tại sao tôi phải từ chối chứ?

Tống Văn Kỳ nấu ăn rất nhanh, chẳng mấy chốc mà ba món mặn, một món canh đã được bày ra.

Tôi chỉ thuận miệng mời anh ở lại ăn cơm, không ngờ ngay sau đó anh đã rất tự giác bày hai cái bát trên bàn.

Trong bữa ăn không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng nhai thức ăn. Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ nghĩ ra đủ thứ để nói. Tống Văn Kỳ không phải là người giỏi giao tiếp, nếu tôi không nói chuyện thì anh cũng không chịu mở miệng. Nhưng nếu tôi nói, anh sẽ đáp lại.

Đôi khi tôi cũng không phân biệt được liệu anh có thực sự muốn nói chuyện với tôi hay chỉ đơn giản là lịch sự đáp lại. Cũng giống như tôi không biết rõ liệu anh có ở bên tôi vì yêu tôi, hay chỉ vì tôi theo đuổi anh quá lâu nên anh đành chấp nhận.

Sự im lặng này làm tôi khó chịu, vậy nên tôi chỉ đành lấy điện thoại ra xem phim trong lúc ăn.

Vừa mới lấy điện thoại ra, Tống Văn Kỳ đã lên tiếng.

"Em định mở cửa hàng à?"

Tôi gật đầu, anh lại im lặng, một lúc sau mới buông một câu: "Cũng tốt."

Tôi cứ nghĩ anh sẽ nói thêm gì đó, nhưng kết cục anh vẫn giống như một cái máy người.

Tôi tức giận nhét đầy thức ăn vào miệng, hành động gắp thức ăn nhanh hơn, không để ý mà gắp cả ớt vào bát.

Tống Văn Kỳ thấy vậy lại không nhịn được nhắc nhở: "Mang thai rồi thì ăn ít ớt thôi."

"Anh lo làm gì."

"Được, anh lo."

Tôi dừng lại, ngước mắt nhìn anh.

Tống Văn Kỳ đã đặt bát đũa xuống, ngồi thẳng lưng rồi nghiêm túc nhìn tôi: "Dù em có định giữ đứa bé hay không, anh cũng sẽ có trách nhiệm."

Lại là những lời này.

Trước khi kết hôn, có một lần chúng tôi uống say rồi tình cờ ngủ với nhau. Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tống Văn Kỳ đã không còn bên cạnh. Anh đứng trên ban công không biết bao lâu, rút hết gai của cây xương rồng tôi nuôi rồi cắm vào cây mọng nước.

Thấy tôi tỉnh dậy, câu đầu tiên anh nói là: "Chuyện tối qua anh sẽ chịu trách nhiệm, chúng ta kết hôn nhé."

Tôi đã từng buộc chặt anh ấy một lần, không muốn buộc lần thứ hai.

"Anh không cần phải chịu trách nhiệm, bây giờ em sống rất tốt. Em không muốn làm phiền cuộc sống của anh, cũng không muốn cản trở tương lai của anh nữa."

Tôi đứng dậy ra ban công tưới cây, Tống Văn Kỳ nhìn tôi, ánh mắt đầy cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.

Có lẽ bao nhiêu năm qua, tôi chưa bao giờ thực sự hiểu anh ấy.

Nếu không, tôi đã không phải đến nhiều năm sau mới biết ước mơ của anh từ trước tới nay là được ra nước ngoài làm việc.

Chính tôi đã kìm hãm anh ấy.

Tống Văn Kỳ lặng lẽ dọn dẹp bếp, lau sạch bếp ga, không còn lý do gì để ở lại.

Tôi yêu cầu anh ấy ra về, tiện tay nhờ anh mang rác đi.

Tống Văn Kỳ cầm túi rác đứng ở cửa, vừa định nói lời tạm biệt thì đột nhiên anh nắm chặt cánh cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tinh-yeu-den-muon/chuong-67-xem-mat.html.]

"Anh còn một câu cuối cùng."

"Gì cơ?"

Tay anh nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.

Trong khoảnh khắc kiên nhẫn của tôi sắp cạn kiệt, cuối cùng tôi cũng nghe thấy giọng anh.

"Em chưa bao giờ cản trở anh."

7.

Một tháng sau khi tôi bắt đầu sửa sang lại cửa hàng, mẹ tôi mới biết tin tôi đã nghỉ việc và ly hôn. Ngay hôm đó, bà bắt chuyến bay đến thăm tôi. Tôi dẫn bà đến cửa hàng vẫn đang trong quá trình sửa chữa, chia sẻ với bà về kế hoạch của tôi cho cửa hàng.

Bà lặng lẽ lắng nghe, đến khi tôi nói xong mới nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Xin lỗi con."

Bà nắm tay tôi, liên tục nói xin lỗi.

"Lúc con và Tống Văn Kỳ ở bên nhau, mẹ không nên ép con phải đi theo bước chân của thằng bé."

Lúc biết tôi đang yêu, mẹ tôi không có phản ứng gì lớn. Dù sao thì Tống Văn Kỳ cũng vừa đẹp trai vừa thông minh, anh có kế hoạch rõ ràng cho cuộc sống của mình. Còn tôi lúc đó, dù mơ ước nướng ra loại bánh mì ngon nhất thế giới, nhưng ngoài việc đã tham gia vài lớp học làm bánh thì tôi chẳng có hành động gì khác.

Tống Văn Kỳ đã dẫn dắt tôi học cao học, đưa tôi vào viện nghiên cứu, trở thành người được nhiều người ngưỡng mộ với công việc có lương cao. Ngay cả mẹ tôi cũng âm thầm cảm thấy may mắn vì tôi đã yêu đúng người.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

"Trước khi đến đây, mẹ và bố con thức trắng đêm, trò chuyện rất nhiều. Chúng ta tự hỏi có phải vì chúng ta quá nghiêm khắc với con nên mới khiến con phải kìm nén lâu đến vậy."

Nói xong, mẹ bước lên trước, ôm chặt lấy tôi.

"Lần này gặp con, mẹ mới nhận ra con đã tiều tụy đi rất nhiều. Xin lỗi con, làm công việc không thích chắc chắn rất mệt mỏi phải không? Lần này dù con làm gì, mẹ cũng sẽ ủng hộ con."

Mũi tôi cay xè, nước mắt làm mờ tầm nhìn, tôi tựa đầu vào vai mẹ, khóc thút thít.

Tôi không dám nói với mẹ rằng sự tiều tụy này là do tôi đã thức đến ba giờ sáng để chơi game đêm qua đâu.

Mẹ vỗ về vai tôi, liên tục an ủi: "Không sao đâu, mất Tống Văn Kỳ cũng không phải chuyện lớn. Mẹ sẽ tìm cho con một người tốt hơn."

"Hu hu hu, có vẻ hơi khó đấy."

Đẹp trai và thông minh như anh thực sự không dễ tìm. Đặc biệt là so với một số đồng nghiệp cũ ở viện nghiên cứu, chính là mấy người sớm hói đầu lẫn cận thị nặng, Tống Văn Kỳ nổi bật như một ngôi sao sáng.

Mỗi khi cần chụp ảnh quảng cáo hay gì đó, lãnh đạo luôn chọn anh, không ai có thể so bì về ngoại hình.

"Dù khó thế nào, mẹ cũng sẽ giúp con! Đừng khóc nữa."

Tôi vừa khóc vừa lắc đầu.

Mẹ tôi buồn bã ôm chặt tôi: "Con không thể quên thằng bé được à? Nhất định phải là nó sao?"

Cuối cùng, tôi không chịu nổi nữa, đẩy bà ra, nói với giọng tủi thân: "Không phải đâu, mẹ đạp trúng chân con rồi!"

Mẹ tôi dẫm lên chân tôi từ lúc nãy mà giờ mới nhận ra.

Bà cười ngượng ngùng, để an ủi tôi liền bắt đầu tìm kiếm những chàng trai xuất sắc cho tôi.

Thực tế chứng minh rằng, khi còn trẻ thì không nên gặp gỡ người quá hoàn hảo. Nếu sau này chia tay, khoảng cách sẽ rất lớn.

Sau khi gặp bốn, năm người liên tiếp, tôi mệt rồi.

May mắn thay, mẹ tôi không lấy danh nghĩa là mai mối, những chàng trai bà giới thiệu đều là con của bạn bè, chỉ nói là làm quen bạn bè thôi, nên từ chối cũng dễ dàng hơn.

Vấn đề là, những người đẹp trai thì đầu óc trống rỗng, còn những người thông minh giỏi giang thì lại có ngoại hình… khó nói.

"Mức lương của tôi hiện nay là mười lăm triệu một tháng, cũng không ít. Tôi có thể nuôi được cả hai người chúng ta. Tôi không có sở thích nào đặc biệt, nếu hẹn hò, tôi muốn người phụ nữ ở nhà chăm sóc tôi..."

Tôi nghe mà tai ù đi, không nhịn được mà cắt lời anh ta: "Xin lỗi, vài năm trước lương tôi đã cao hơn anh rồi, ngoài ra tôi cũng không biết nấu ăn."

Anh ta nhìn tôi, cả hai im lặng một lúc lâu. Đến lúc ra về, tôi vẫn nghe thấy anh ta lẩm bẩm.

"Sao có thể thế được, phụ nữ không biết nấu ăn đã đành, lại còn kiếm được nhiều tiền thế này, chắc chắn tiền này không sạch sẽ!"

Chẳng buồn tranh cãi với anh ta, tôi bước ra khỏi quán cà phê, định đi dạo một chút thì đột nhiên nhìn thấy Tống Văn Kỳ ở đằng xa.

Bên cạnh anh còn có một người phụ nữ!

Loading...