Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Trà - Chương 27:

Cập nhật lúc: 2024-05-24 21:20:13
Lượt xem: 627

Tất cả như ngừng lại, đám yêu quái kia đột nhiên im lặng, con yêu quái bị Lâm Lâm ném xuống giãy giụa một lúc, cuối cùng hóa thành nguyên hình, một cây hoa lan chuông.

Ta lập tức sững sờ, ta không biết những con còn lại là yêu quái gì, nhưng ánh mắt lại không thể rời khỏi cây hoa lan chuông kia.

Sống mũi đột nhiên ngửi thấy một mùi ma/u tanh nồng nặc, một bóng người xuất hiện trước mắt, ta run rẩy hàng mi nhìn bàn tay dính đầy ma/u kia, từ từ ngẩng đầu lên.

Cổ họng căng cứng đến mức hơi đau, đầu óc cũng đau nhói, ta có chút bất lực muốn đưa tay túm lấy cánh tay người trước mặt: “Lâm, Lâm Lâm, nàng, nàng chỉ là…” một cây hoa lan chuông nhỏ…

Hắn như có thể nhìn thấy, né tránh tay ta, lạnh lùng nói: “Nàng… là… yêu! Ta tên là, Tư… Không… Giản, ta là thầy trừ tà! Ngươi ba lần bốn lượt xuất hiện trước mặt ta, thật sự tưởng rằng ta sẽ không…”

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

“Ngươi sẽ không!” Ngay khi buột miệng nói ra ta mới phát hiện nước mắt đã lăn xuống từ khóe mi, giọng nói cũng khàn đặc, ta nhìn chằm chằm vào gương mặt kia: “Tư Không Lâm Lâm sẽ bảo vệ ta!”

44.

Phía sau Lâm Lâm, là đám yêu quái vẻ mặt tràn đầy sợ hãi và thống khổ đan xen, đầu ta đau nhói, đột nhiên cảm thấy cổ họng nóng lên, thế mà lại nôn ra một ngụm ma/u.

“Tiểu Trà!” Phu tử lập tức nắm cổ tay ta.

Bóng người trước mặt khẽ động, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng nhếch môi, ném thanh kiếm trong tay ra sau, đ.â.m thẳng xuống đất. Sau đó đột nhiên dùng bàn tay không dính ma/u ôm ta nhảy lên.

Đám nam tử mặc áo trắng kia vừa động đậy, Lâm Lâm liền lên tiếng: “Không ai được cử động!”

Thanh kiếm cắm xuống đất kia lập tức tạo thành trận pháp, từng đợt gợn sóng màu vàng lúc ẩn lúc hiện, nhốt tất cả yêu quái… và thầy trừ tà.

Tốc độ Lâm Lâm bay vọt quá nhanh, ngay cả bóng dáng của phu tử đang đuổi theo cũng dần dần biến mất.

Cuối cùng, chúng ta đáp xuống một khu rừng rậm rạp, ta còn chưa đứng vững, Lâm Lâm đã buông tay ra, chân ta mềm nhũn liền ngã xuống đất.

Hắn quay lưng lại, giọng nói lạnh lùng: “Ta nói lần cuối cùng, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, đến từ đâu thì về nơi đó đi.”

Hắn nói xong liền bước về phía trước, phu tử mặc áo xanh đi đến, trước mắt dần dần mờ đi, trời đất quay cuồng, ký ức cuối cùng là Lâm Lâm và phu tử đứng đối diện nhau.

……

Ta hẳn là đã quên mất chuyện gì đó, Yêu Yêu trấn bị tấn công, tiểu yêu tinh bị Chúc Nguy bắt đi, yêu lực bị phong ấn…

Đám yêu quái phía sau Lâm Lâm, là yêu quái ở Yêu Yêu trấn, yêu quái bị Lâm Lâm đánh về nguyên hình, là Linh Lan muội muội…

Thiên La tỷ tỷ của ta đâu?

Những đoạn ngắn liên tục hiện lên trong đầu, những nguyên nhân và kết quả còn chưa rõ ràng, rốt cuộc ta còn quên mất chuyện gì?

Ta dựa vào gốc cây thở hổn hển, phu tử ngồi xổm bên cạnh ta, im lặng hồi lâu mới nói: “Yêu lực của ngươi… đã khôi phục, đi hay ở lại, ngươi tự lựa chọn.”

Tại sao đám tiểu yêu bị Chúc Nguy bắt đi lại xuất hiện ở đây? Tại sao ta lại mất đi những ký ức kia?

Ta đưa tay ra nhìn dấu ấn màu vàng trong lòng bàn tay, chớp chớp mắt nói: “Ta muốn đưa bọn họ về Yêu Yêu trấn.”

“Được.”

Trời còn chưa sáng, xuyên qua đường phố, ta và phu tử lại đến ngôi nhà kia, kỳ lạ là cửa chính mở toang nhưng lại không nhìn thấy một ai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tieu-tra/chuong-27.html.]

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền đến, ẩn chứa sự đau đớn.

Tim ta như thắt lại: “Là Lâm Lâm…”

Phu tử nắm lấy ta đang có chút hoảng loạn, chỉ một hướng, ý bảo hẳn là ở đó.

Đi một vòng, lại không nhìn thấy ai, ta có chút sốt ruột, bèn nói với phu tử: “Phu tử, chi bằng chúng ta chia ra tìm kiếm đi!”

Phu tử khẽ gật đầu: “Được, nhớ kỹ, đừng manh động.”

Sau khi chia tay với phu tử, ta bay lên mái nhà, nhìn khắp sân, rõ ràng âm thanh là truyền đến từ phía tây, sao lại không có ai? Chỉ có mấy ngọn núi giả lẻ loi.

Phía tây, là hướng đám tiểu yêu kia chạy ra ngoài vừa rồi.

Ta nhảy qua, đi vòng quanh một ngọn núi giả, trực giác nói cho ta biết, Lâm Lâm ở đây.

Bên cạnh là một hồ nước, ta chậm rãi đi qua, nhìn xuống, không có gì cả, xoay người đang định rời đi thì đột nhiên đứng im, hồ nước này… không có bóng.

Ta khẽ động lòng bàn tay, từ từ tụ một luồng sức mạnh, đánh về phía núi giả.

Lập tức, một vòng sáng màu đỏ nhạt từ từ lan ra, cả sân đều thay đổi, không còn sạch sẽ như trước nữa, mà là đống đổ nát.

Quả nhiên, là kết giới.

45.

Nhìn cánh cửa sắp đổ trước mặt, tim ta đập mạnh hơn, một luồng gió lạnh đột nhiên thổi tung vạt váy ta, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, tay buông thõng bên người nắm thành quyền, ta bước chân đi vào.

Vừa vào trong nhà, cảnh tượng xung quanh đột nhiên lại thay đổi, biến thành một hang động, khắp nơi đều phản chiếu ánh sáng màu đỏ như ma/u, yêu khí nồng đậm.

Ta đi dọc theo lối đi hẹp vào trong, không biết đi bao lâu, tầm mắt dần dần mở rộng.

Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện đám tiểu yêu kia, toàn thân bê bết ma/u, bị trói bằng xiềng xích, vô cùng chật vật.

Đứng giữa đám yêu quái, là bóng lưng của Lâm Lâm, vẫn gầy gò thẳng tắp, dải lụa trắng che mắt khẽ lay động.

Mùi ma/u tanh nồng nặc và yêu khí khiến ta gần như không thở nổi, đám tiểu yêu kia nằm trên mặt đất re/en ri yếu ớt, tinh huyết trên người bọn họ không ngừng chảy vào lò luyện đan treo phía trên.

Ta nhìn bóng lưng Lâm Lâm, bước lên phía trước nửa bước, run rẩy đưa tay ôm lấy đầu đang đau nhói, có chút choáng váng, mắt rất đau, cổ họng cũng đau, đau đến mức gần như không nói nên lời: “Lâm, Lâm Lâm, ngươi… đang làm gì vậy?”

Lâm Lâm chậm rãi xoay người, hai tay chắp sau lưng, khóe môi nhếch lên một nụ cười: “Ngươi cứ khăng khăng xuất hiện trước mặt ta như vậy sao?”

Khoảnh khắc này ta mới phát hiện, người trước mắt này dường như chỉ có gương mặt giống Lâm Lâm, nhưng lại không phải Lâm Lâm mà ta quen biết, Lâm Lâm hay cằn nhằn ta, hay bảo vệ ta, cũng hay bắt nạt ta…

Như có nước mắt lăn xuống từ khóe mi, ta lao tới túm lấy áo trước n.g.ự.c hắn gào lên: “Ngươi không phải Lâm Lâm, Lâm Lâm đâu rồi, ngươi trả Lâm Lâm cho ta… Ngươi trả Lâm Lâm cho ta…”

Hắn thản nhiên nắm cổ tay ta kéo ra, hơi cúi người, cười lạnh nói: “Ta đã nói rồi, ta tên là Tư Không Giản.”

Ta ngẩng đầu nhìn dải lụa trắng che mắt hắn, mặc cho nước mắt tuôn rơi: “Ngươi còn nói… ngươi là thầy trừ tà, bây giờ ngươi… bây giờ ngươi đang làm gì!!!”

Hắn từ từ buông tay ta ra, xoay người đi đến trước lò luyện đan, cười khẽ: “Sao? Không nhìn ra sao? Luyện Hóa Thần Đan đấy.”

Loading...