Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Trà - Chương 26:

Cập nhật lúc: 2024-05-24 21:20:12
Lượt xem: 512

42.

Bên ngoài cửa sổ mưa phùn vẫn đang rơi, ta ghé vào cửa sổ nhìn mái hiên, người dưới ánh trăng đêm qua nhất định là Lâm Lâm.

Trong đầu hiện lên cảnh tượng vừa rồi, ta cứ đi theo Lâm Lâm không muốn rời đi, phu tử cầm dù bên cạnh ta, nhìn dải lụa trắng che mắt hắn, ta khẽ hắng giọng: “Lâm Lâm, mắt ngươi…”

Lời còn chưa nói hết, hắn đột nhiên quay đầu lại, kiên định nói: “Cô nương, ta tên là Tư Không Giản.” Sau đó lại nhìn về phía phu tử: “Ta là thầy trừ tà, ta khuyên hai vị nên sớm rời đi, đến từ đâu… thì về nơi đó đi.”

Lâm Lâm nói xong lại xoay người bước đi, khi ta định đuổi theo, phu tử đưa tay nắm cổ tay ta, lắc đầu: “Tiểu Trà… hắn là thầy trừ tà.”

Ta cắn môi, đang định lên tiếng, đột nhiên cảm thấy một luồng gió mạnh ập đến từ bên cạnh, phu tử nhanh chóng phản ứng, vung tay áo lên, hất tung vô số giọt nước.

Ngay khi tay áo phu tử rơi xuống trước mặt, ta nhìn thấy một thứ đen ngòm đang lao về phía ta và phu tử với tốc độ cực nhanh.

Nhưng có một bóng người chắn trước mặt ta và phu tử với tốc độ còn nhanh hơn, một tay cầm dù, một tay cầm kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng vào thứ đen ngòm kia, khi sắp chạm vào, thứ đó lại đột nhiên di chuyển sang một bên.

Bóng người kia nhẹ nhàng đạp lên mặt dù của phu tử đuổi theo. Lúc xoay người đáp xuống, thanh kiếm trong tay múa mấy vòng trên không trung, thứ đó lập tức nổ tung thành một màn sương ma/u.

Ta ngây người nhìn, mãi cho đến khi bóng người kia ném thanh kiếm trong tay đi, ôm ta vào lòng, dùng dù che màn sương ma/u phía sau.

Trong tay đột nhiên rơi vào một dải lụa trắng, ta chỉ cảm thấy hai mắt hơi ướt, nhỏ giọng nói: “… Lâm Lâm… là Lâm Lâm phải không!”

Bả vai đột nhiên bị vỗ nhẹ, ta hoàn hồn, xoay người nhìn phu tử với vẻ khó hiểu, lúc này mới phát hiện bà chủ yêu kiều kia không biết từ lúc nào đã đi vào.

Thấy ta quay đầu lại, bà chủ cười tủm tỉm nói: “Cô nương, tối nay là Vạn Yêu Hành, nhất định nhất định đừng mở cửa sổ, bất kể nghe thấy động tĩnh gì cũng đừng mở cửa sổ… Qua tối nay… hẳn là sẽ yên bình một thời gian.”

“Vạn Yêu Hành?” Ta nghiêng đầu hỏi.

“Ừ hử! Vạn Yêu Hành chính là theo nghĩa đen, vạn yêu xuất hành, cho nên, nhất định đừng mở cửa sổ.”

“Vậy… không mở cửa sổ nhất định sẽ an toàn sao?”

Bà chủ mỉm cười, xoay người rời đi, để lại một câu: “Không nhất định.”

Phu tử nghiêng người cúi đầu, đang định lên tiếng, đột nhiên hơi nhíu mày, hắn đưa tay nhẹ nhàng lau dưới tai ta, đầu ngón tay hơi đỏ: “Đây là… dính vào lúc trước?”

Ta tùy tiện sờ tai một cái: “Không phải ma/u của ta, có thể là lúc trước vô tình nhỏ vào.”

Phu tử đi đến bên cửa sổ, chắp tay sau lưng, nhàn nhạt nói: “Tối nay ta ở cùng ngươi.”

Ta im lặng ngồi bên cạnh phu tử, ghé vào cửa sổ, nhìn bên ngoài càng lúc càng tối.

Không biết từ lúc nào, linh hồn ta như bị rút ra khỏi cơ thể rồi đột nhiên trở về, ta giật mình tỉnh giấc, tim rất khó chịu, vô cớ hoảng sợ.

Phu tử cúi người hỏi: “Làm sao vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tieu-tra/chuong-26.html.]

Ta lúc này mới phát hiện mình đã nằm trên giường, trong bóng tối, ta nhìn vào mắt phu tử: “Không, không sao.”

Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng kêu thảm thiết và tiếng kiếm va chạm, ta theo bản năng muốn xuống giường mở cửa sổ.

Phu tử đưa tay nhẹ nhàng ấn vai ta, cúi đầu nhàn nhạt nói: “Không được.”

43.

Phu tử thắp một ngọn nến, tiếng kêu thảm thiết bên ngoài cửa sổ không ngừng vang lên, đầu ngón tay hơi lạnh, tim càng lúc càng hoảng sợ.

Đột nhiên, cửa sổ bị thứ gì đó đụng trúng, “ầm” một tiếng, ta không nhịn được nữa, chạy tới mở cửa sổ ra.

Mưa bên ngoài đã ngừng, gió thổi từng cơn, nhìn xung quanh, không thấy gì cả.

Phu tử sải bước đi đến bên cạnh ta, vừa đứng vững liền ôm eo ta né sang một bên, một tay xoay cổ tay, trong lòng bàn tay hiện lên mấy lá trúc, lập tức mang theo luồng gió mạnh lao về một hướng nào đó.

Ta ghé vào cửa sổ nhìn, lại xoay người ngẩng đầu nhìn phu tử, phu tử chỉ cúi đầu nhìn ta một cái, lại dời mắt đi, thở dài: “Thôi vậy.”

Sau đó nhẹ nhàng ôm eo ta, ôm ta nhảy lên mái hiên đối diện.

Nhìn ra xa, đường phố vắng tanh, tiếng kêu thảm thiết mơ hồ truyền đến, ta cẩn thận phân biệt phương hướng, nghiêng người gật đầu với phu tử, lần theo tiếng động đi tới.

Giữa cơn gió âm u lạnh lẽo, cuối cùng chúng ta dừng lại trước một ngôi nhà không quá nguy nga nhưng rất rộng rãi, bên cạnh cửa dựng một lá cờ màu vàng sẫm, trong lúc bay phấp phới theo gió, hai chữ “Giáng Yêu” được thêu bằng chỉ đen hiện ra trước mắt.

Tay bên cạnh ta theo bản năng nắm thành quyền, nỗi bất an trong lòng ngày càng lớn, ta chậm rãi bước lên phía trước đẩy cửa ra.

Theo hai cánh cửa mở sang hai bên, ánh mắt là một đám nam tử mặc áo trắng cầm kiếm.

Nam tử dẫn đầu mặt mày vô cảm nói: “Yêu, đáng gi/3t.”

Ngay khi bọn họ lao tới, phu tử ôm ta xoay một vòng, một tay vung ra vô số lá trúc.

Đám nam tử cầm kiếm kia linh hoạt né tránh, sau đó nhanh chóng tản ra, dường như đã bày ra một trận pháp nào đó.

Ta và phu tử bị bao vây ở giữa, khi hai bên đang giằng co, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên lớn hơn, ngày càng gần, mãi cho đến khi một đám yêu quái đột nhiên lao ra.

Đám nam tử mặc áo trắng vây quanh chúng ta lập tức đi mất một nửa, thì ra là đi ngăn cản đám yêu quái kia.

Chỉ là bọn họ vừa tiến lên, một bóng người quen thuộc xách theo một con yêu quái từ trên trời giáng xuống, khi sắp chạm đất, hắn đột nhiên ném con yêu quái kia xuống đất.

Là Lâm Lâm!

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Hai mắt hắn vẫn bị dải lụa trắng che lại, mái tóc đen phía sau bay bay theo gió, tà khí nồng đậm xung quanh cơ thể hắn tản ra không ngừng.

Ta ngẩng đầu nhìn phu tử, trong đêm khuya gió lớn không trăng, dưới ánh lửa lờ mờ, ta nhìn thấy thần sắc kỳ lạ trong mắt phu tử.

Loading...