Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Trà - Chương 19:

Cập nhật lúc: 2024-05-24 21:20:04
Lượt xem: 608

Giọng nói đột nhiên vang lên kéo suy nghĩ của ta trở về, trong nháy mắt, bé gái kia và một nam tử mặc đạo bào đã đi đến trước mặt.

Phu tử nhẹ nhàng nắm cổ tay ta, kéo ta hơi lùi về phía sau hắn, xuyên qua hai người trước mặt, nhìn thành chủ kia: "Thành chủ, mong ngài suy nghĩ cho kỹ."

Xung quanh một mảnh yên tĩnh, chỉ có vị đạo sĩ kia đột nhiên nhắm mắt khẽ niệm gì đó, trong tay cầm một lá bùa chú.

Một lúc sau, ngoài lá bùa chú bị hắn ta nắm đến mức nhăn nhúm, không có bất kỳ thay đổi gì, ta thả lỏng một chút.

Tất cả mọi người đều im lặng nhìn, thần sắc của bé gái kia rất kỳ lạ, giống như là… người không có ý thức.

Nhưng mà… rõ ràng nàng ta đã ch/3t rồi.

Ta không muốn ở lại đây nữa, Lâm Lâm… ta rất lo lắng cho Lâm Lâm.

Khẽ động ngón tay, ta kéo kéo ống tay áo phu tử, ngẩng đầu nhìn hắn, mãi cho đến lúc này, ta mới nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của phu tử, và vết ma/u đỏ tươi trên khóe môi.

Tất cả những gì ta cho là bình thường, là bởi vì phu tử đang bảo vệ ta?

Đầu óc đột nhiên đau nhói, trước mắt hiện lên vài hình ảnh mơ hồ, theo phu tử phun ra một ngụm ma/u, ta chỉ cảm thấy lòng bàn tay hơi nóng lên, dường như ở đây, ẩn chứa một loại sức mạnh thần bí nào đó.

Một luồng ánh sáng chói mắt đột nhiên b.ắ.n ra từ lá bùa chú kia, ta vừa giơ tay lên, hai mắt đã bị một bàn tay hơi lạnh che lại.

Sau đó, eo ta bị ôm lấy, bay lên.

Chân vừa chạm đất, ta liền đẩy phu tử ra, vừa xoay người lại, đã nôn ra một ngụm ma/u.

Dùng ngón tay lau ma/u trên môi, ta có chút choáng váng, chẳng lẽ vừa rồi ta bị nội thương?

Phu tử nắm cổ tay ta, nhìn ta với ánh mắt có chút phức tạp.

Ta giật mình, vội vàng nói: “Phu tử, ta ta, ta cảm thấy mình vẫn ổn, cơ thể tràn đầy sức mạnh, ngài… đừng có biểu cảm như vậy…”

Buông tay xuống, phu tử đưa cho ta một viên thuốc: “Không sao, ăn cái này đi!”

Ta thở phào nhẹ nhõm, cầm viên thuốc lên nuốt xuống.

Nhìn xung quanh, khắp nơi đều đổ nát, không biết là sân hoang phế bao lâu rồi.

“Phu tử… ngài không sao chứ?” Ta nhớ rõ vừa rồi hắn cũng phun ma/u.

“Ta không sao, đạo hạnh của người nọ còn chưa đủ.”

Dù vậy, ta vẫn có chút lo lắng, nhìn chằm chằm vào mặt phu tử, muốn xác nhận xem hắn có thật sự không sao không.

“Lâm Lâm… hẳn không bị bọn họ bắt.”

Ta sững sờ, phản ứng lại, ta biết Lâm Lâm không bị bắt, chỉ là không hiểu rốt cuộc hai người bọn họ có kế hoạch gì, có nguy hiểm hay không.

“Haiz, lúc trước ta nên chăm chỉ học chữ theo phu tử thì tốt rồi, như vậy sẽ biết rốt cuộc kiếp nạn của chúng ta là gì, haiz!” Ta thở dài tiếc nuối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tieu-tra/chuong-19.html.]

Một lúc lâu sau, phu tử chắp tay sau lưng bước lên phía trước nửa bước, giọng nói trầm trầm: “Biết rồi chắc cũng vô dụng, Tiểu Trà, kiếp nạn không thể trốn tránh được.”

31.

Có lẽ, từ khi bước chân vào thành này, chúng ta đã rơi vào một cái bẫy.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Trên bầu trời sân nhỏ tụ tập ngày càng nhiều chim chóc, nhưng lại không có một tiếng chim hót nào.

Phu tử nói những người nên đến hẳn là đã đến rồi, bảo ta đừng sợ.

Ta đâu có yếu ớt như vậy, từ khi có ký ức, chắc chỉ có một chuyện có thể khiến ta sợ hãi sụp đổ, chính là người thân và bạn bè đều rời bỏ ta.

May mà, đến nay ta vẫn chưa gặp phải, tiểu yêu tinh ở Yêu Yêu trấn vẫn còn, phu tử cũng ở đây, Lâm Lâm…

Đột nhiên, chim chóc trên không trung đều lao xuống, đen kịt một mảng, phu tử đứng trước mặt ta cầm một lá bùa chú, xung quanh lập tức xuất hiện một vòng sáng màu trắng.

Vạt áo ta và phu tử bay phần phật, cánh cửa đổ nát bị đá văng ra, một đám người đi vào, ai nấy đều cầm chủy thủ.

Đuôi tóc phu tử quét qua má ta, đầu ngón tay hơi nóng lên, ta cúi đầu nhìn bàn tay phải đang khẽ run rẩy.

Chim chóc đã vây quanh, trong đồng tử ta chỉ còn phản chiếu bóng lưng của phu tử.

Đột nhiên, một luồng ánh sáng màu vàng phá không bay đến, đẩy lùi đám chim chóc ra xung quanh, ta theo bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y phải, ngẩng đầu nhìn.

Xuyên qua đuôi tóc bay bay của phu tử, ta nhìn thấy Lâm Lâm một tay cầm kiếm, mặc một bộ cẩm bào màu đen, cầm bùa chú từ trên trời giáng xuống, đôi đồng tử đen kịt sâu thẳm.

“Bảo vệ nàng cho tốt.” Ngay khi phu tử thu tay lại, giọng nói trong trẻo của Lâm Lâm đồng thời truyền vào tai ta.

Lâm Lâm cầm kiếm xoay người lại, mũi kiếm chỉ xuống đất, ta chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng tuấn tú thẳng tắp của hắn.

Phu tử ôm ta lùi về sau nửa bước.

Còn chưa nhìn rõ Lâm Lâm đã làm gì, chỉ thấy đám chim chóc bị đánh bật ra trước đó lại bay lên lần nữa, lao về phía đối phương.

Lâm Lâm nhanh chóng múa kiếm như phá thiên quân, trực tiếp nhắm vào thành chủ đang được bảo vệ ở trung tâm. Hàng vạn con chim chóc theo sau Lâm Lâm ào ạt lao tới.

Ta hơi kinh ngạc nhìn phu tử, chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói: “Ta từng nói những điều nên học, không nên học, Lâm Lâm đều đã học hết rồi.”

Thì ra… thế mà lại là thật!

“Lâm Lâm thiên phú dị bẩm, xem ra, không phải là con nhà bình thường.” Giọng nói của phu tử lại vang lên.

Ta nghẹn lời, nhìn thiếu niên phong thái hơn người kia, lần đầu tiên tò mò về thân thế của hắn, rốt cuộc là gia đình như thế nào mới sinh ra được con người vừa đẹp trai vừa thông minh như Lâm Lâm?

Chỉ trong nháy mắt, kiếm của Lâm Lâm đã xuyên qua một đám đạo sĩ và quan binh, kề vào cổ thành chủ kia.

"Thành chủ của Bách Điểu thành? Hừ." Lâm Lâm nghiêng đầu, hai ngón tay giơ lên một lá bùa chú, hắn khẽ thổi, lá bùa chú kia liền bốc cháy trong tay hắn. Cùng bốc cháy với lá bùa chú là đám chim chóc phía sau Lâm Lâm và những tên quan binh mặt mày vô cảm kia.

Gương mặt thành chủ kia đột nhiên trở nên dữ tợn, hắn gầm lên một tiếng giận dữ, cùng đám đạo sĩ kia biến thành những con chim khổng lồ, lông vũ màu đen xanh, đồng tử màu đen lam.

Loading...