Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Trà - Chương 18:

Cập nhật lúc: 2024-05-24 21:20:02
Lượt xem: 645

Ta nhìn ánh mắt giao nhau của hai người bọn họ, chuông cảnh báo trong đầu vang lên ầm ĩ, bây giờ là tình huống gì? Sao ta lại cảm thấy mình có chút dư thừa?

Trong nháy mắt, những chuyện linh tinh kia liền bị ném ra sau đầu, ta bê ghế chen vào giữa phu tử và Lâm Lâm, nghiêm túc nói: “Phu tử, chúng ta còn cách đỉnh Thương Sơn bao xa?”

Phu tử nhắm mắt, nói: “Nếu xuất phát từ Bách Điểu thành, ba ngày đường là có thể đến.”

Ban đêm, phu tử khoanh chân ngồi xuống đất, chìm vào giấc ngủ, tu luyện tinh khí.

Ta nửa ngồi xổm trước mặt phu tử, nhìn trái nhìn phải, nghĩ thầm, phu tử là yêu quái, nếu hôn yêu quái một cái, cũng sẽ có di chứng nghiêm trọng như vậy sao?

Nhắm mắt lại, ngay khi đôi môi chu ra của ta chỉ còn cách gương mặt tuấn tú của phu tử một ngón tay, ta đã bị người ta bế lên.

Còn chưa mở mắt, hai mắt đã bị bàn tay che lại, đôi môi… cũng bị ngậm lấy.

29.

Là mùi của Lâm Lâm.

Nụ hôn của con người sẽ khiến tim ta đập nhanh, đầu óc choáng váng, thân thể còn bất giác mềm nhũn, ngay cả hô hấp, cũng trở nên gấp gáp.

Ta run rẩy muốn đẩy Lâm Lâm ra, nhưng hắn ôm rất chặt, ta giãy không ra, mãi cho đến khi ta hoàn toàn mất hết sức lực ngã vào lòng hắn, hắn mới buông ra.

Ta ghé vào n.g.ự.c hắn, thở hổn hển, bên tai vang lên tiếng tim đập của Lâm Lâm.

Nói thật, đầu óc ta rối như tơ vò, căn bản không phân biệt được vừa xảy ra chuyện gì, phản ứng còn chậm đến lạ.

Giọng nói của Lâm Lâm có chút khàn khàn, nói bên tai ta: “Ngươi có biết lúc đó ta nói gì không?”

Ta trừng mắt, vành tai dính hơi thở của hắn, hơi ngứa, không nhớ nổi hắn nói lúc nào.

“Tiểu Trà tỷ tỷ, đừng thích Liễu Cố An nữa được không?” Giọng nói của hắn rất nhẹ, nghe như cổ họng còn hơi khàn khàn.

Tim ta khẽ thắt lại, dường như có một sợi dây căng đứt, trong lồng n.g.ự.c mâu thuẫn vừa trống rỗng, vừa tràn đầy.

Rất lâu sau, ta mới tìm lại được giọng nói của mình, ngẩng đầu nhìn vào đôi đồng tử đen láy sáng ngời của hắn: “Lâm, Lâm Lâm… thích ta?”

Hắn tiến lại gần hơn: “Tiểu Trà tỷ tỷ, ngươi nên biết từ lâu rồi.”

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Khi lớp màn che mỏng manh kia được vén lên, ta thật sự biết rồi, nhưng ta lại không biết là bắt đầu từ khi nào.

Nhất thời, ta chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, căn bản không nói nên lời, ngây ngốc nhìn đôi mắt mang theo ý cười của hắn, mãi cho đến khi ánh sáng đỏ nhạt trong mắt hắn ngày càng rõ ràng, ta kinh ngạc đang định hỏi thì hắn khẽ chớp mắt, lại biến mất.

……

Khi ta tỉnh táo lại từ trạng thái ngây người, ta đã ngồi xổm bên cạnh phu tử.

Ta nhìn phu tử vẫn đang nhắm mắt, nhất thời không nhớ nổi vừa rồi muốn làm gì, quay đầu lại liền phát hiện trong phòng đã không còn bóng dáng của Lâm Lâm.

Theo bản năng đứng dậy muốn đi tìm, phía sau lại vang lên giọng nói trong trẻo của phu tử.

“Tiểu Trà, Lâm Lâm sẽ quay lại ngay.”

Bước chân khựng lại, tim như lỡ một nhịp, ta quay đầu lại thấy phu tử khoanh chân ngồi dưới đất, đang hơi ngẩng đầu ôn nhu nhìn ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tieu-tra/chuong-18.html.]

Ta cứng nhắc “ồ” một tiếng, trở về chỗ cũ tiếp tục ngồi xổm.

Lâm Lâm đi đâu vậy? Phu tử tỉnh lại từ lúc nào? Ta ngẩn người bao lâu rồi?

Mấp máy môi, ta không hỏi gì cả, hai mắt cũng vô thức nhìn chằm chằm vào cửa gỗ.

Ta là yêu quái, Lâm Lâm là con người, chúng ta… cũng có thể ở bên nhau sao?

Lâm Lâm có nhà riêng của hắn, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ phải chia tay.

Không đúng không đúng, ta lớn hơn Lâm Lâm mấy trăm tuổi, sao có thể ở bên nhau?

… Rõ ràng ta thích phu tử, sao bây giờ… trong đầu toàn là Lâm Lâm?

Bên ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng mưa tí tách, phu tử lên tiếng gọi ta: “Tiểu Trà.”

Ta nghiêng mặt chờ đợi lời tiếp theo của phu tử.

“Đối với con người, vẽ lông mày cho nữ nhân, là chuyện chỉ phu quân mới có thể làm…”

Trước đây ta không biết chuyện này, bây giờ nghe được, chỉ cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng phu tử lại tiếp tục cong môi nhẹ giọng nói một câu:

“Ta không thể.”

Nhớ lại tâm trạng sau khi phu tử từ chối vẽ lông mày cho ta hôm đó, lúc này mới hiểu ra tại sao lại có tâm trạng đó, chỉ là bây giờ lại không cảm thấy buồn, chỉ có một loại… tiếc nuối nhàn nhạt.

Như thể ta và phu tử giống như lời người kể chuyện của con người nói, có duyên mà không phận.

Ta hít sâu một hơi, nhìn vào ánh mắt bình thản như nước của phu tử: “Phu tử, trước đây ta thích ngài, nhưng bây giờ… ta cũng không buồn, phu tử không cần phải vì chuyện này mà phiền lòng, phu tử… mãi mãi là phu tử.”

Nghe ta nói xong, phu tử xoay người ngồi ngay ngắn, nhắm mắt lại lần nữa, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Như vậy… rất tốt.”

30.

Mái hiên vẫn còn nhỏ nước, xuyên qua cánh cửa, tiếng nước tí tách truyền vào trong phòng. Nhìn qua khe cửa sổ, lờ mờ có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài.

Trời sáng rồi, Lâm Lâm không quay về.

Ta xoa xoa chân tê cứng, nhìn phu tử, thấy hắn chậm rãi mở mắt, giữa lông mày hiếm khi hơi nhíu lại, một lúc sau, mới nói một câu: “Lâm Lâm, không quay về.”

Phu tử đứng dậy, vạt áo màu xanh lục khẽ lay động.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, mấp máy môi, còn chưa kịp lên tiếng, cửa đã bị đẩy ra.

Người đi vào là vị thành chủ kia, ngoài cửa là một đám quan binh.

Kết quả đợi một đêm, xác nhận chúng ta là hung thủ gi/3t người.

Trên mặt đất vẫn còn đọng nước, phản chiếu những bóng người nối tiếp nhau, phu tử đứng bên cạnh ta, giọng điệu bình tĩnh: “Có chứng cứ gì?”

“Tối hôm qua vào giờ tý, một nhà ba người ở phía tây thành, bị m.ó.c t.i.m mà ch/3t, có người ở đó, nhìn thấy… đồng bọn của các ngươi.”

Lâm Lâm! Gần như ngay khi hắn nói xong, hơi thở của ta đột nhiên ngừng lại.

“Bọn họ chính là yêu quái chuyên ăn tim người.”

Loading...