Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

THU TĨNH - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-09-06 23:40:28
Lượt xem: 1,074

"Thu Thu," Bùi Ngôn Tri gần như van xin, giọng điệu cầu khẩn: "Em cho anh một cơ hội để bù đắp được không? Anh biết mình đã lừa dối em, đã làm nhiều điều tổn thương em. Nhưng Thu Thu, em có thể cho anh thêm một cơ hội không?"  

 

Giọng anh ta nghẹn lại, đôi mắt tràn ngập nỗi đau sâu thẳm.  

 

Tôi không nói gì.  

 

Tôi lách qua anh ta, bước lên lầu.  

 

Bùi Ngôn Tri nhìn theo tôi với ánh mắt buồn bã, nhưng anh không dám đi theo.  

 

Sau đó, anh ta đến tìm tôi vài lần nữa, nhưng tôi đều lạnh lùng đuổi đi.  

 

Tôi nghĩ, với lòng tự cao của mình, anh ta sẽ không tiếp tục tự chuốc lấy đau khổ nữa. 

 

Cho đến đêm hôm đó, khi tôi về muộn và gặp phải một tên cướp. 

 

Trong túi không có gì giá trị, chỉ có một thư mời làm việc từ công ty mới.  

 

Theo phản xạ, tôi không chịu buông tay, khiến tên cướp tưởng rằng trong túi có thứ gì đáng giá, liền giật mạnh hơn.  

 

Đó là lúc Bùi Ngôn Tri lao ra.  

 

Anh ta vật lộn với tên cướp, và cuối cùng bị đ.â.m một nhát dao.  

 

Nhưng suốt từ đầu đến cuối, Bùi Ngôn Tri không buông túi của tôi.  

 

Tên cướp hoảng sợ bỏ chạy.  

 

Bùi Ngôn Tri cố gắng đưa túi lại cho tôi, cười gượng gạo:

  

"Thu Thu, em xem..."

 

18  

 

Tôi đưa Bùi Ngôn Tri đến bệnh viện.  

 

Ngay cả khi bất tỉnh, anh ta cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, không buông.  

 

Vì vậy, tôi buộc phải ở lại.  

 

Có lẽ tên cướp cũng hoảng sợ nên nhát d.a.o không quá sâu, Bùi Ngôn Tri nhanh chóng tỉnh lại.  

 

Việc đầu tiên khi anh ta tỉnh dậy là tìm tôi.  

 

"Em không sao là tốt rồi."  

 

Bùi Ngôn Tri nhìn tôi cười.  

 

Nhưng vừa nói xong một câu, nước mắt đã trào ra.  

 

Mọi người trong phòng bệnh đều đi ra ngoài.  

"Anh sợ em gặp chuyện." Bùi Ngôn Tri vội vàng lau nước mắt, cố gắng không để lộ bộ dạng thảm hại trước mặt tôi, giọng anh ta run rẩy: "Anh đã nhìn thấy con d.a.o của hắn, lúc đó tim anh như ngừng đập..."  

 

Tôi lặng lẽ lắng nghe, dù sau đó Bùi Ngôn Tri gần như chỉ đang nói những lời linh tinh.  

 

Khi anh ta dần yên lặng, tôi mở chiếc hộp đựng nhẫn mà anh ta luôn mang theo bên mình.  

 

Tôi đeo chiếc nhẫn lên.  

 

Rất vừa vặn, như thể được đo ni đóng giày cho tôi.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/thu-tinh/chuong-9.html.]

Tôi mỉm cười với Bùi Ngôn Tri: "Chiếc nhẫn đẹp thật."  

 

Tôi nhìn thấy ánh sáng trong mắt Bùi Ngôn Tri, dần dần sáng lên.

 

19  

 

Tôi và Bùi Ngôn Tri dường như đã làm lành.  

 

Anh ta càng dính lấy tôi hơn trước, đối xử với tôi cẩn thận hơn bao giờ hết.  

 

Dường như anh ta muốn bù đắp tất cả những gì đã thiếu sót trong quá khứ.  

 

Cũng có vẻ như, câu chuyện về Đàm Hạ giữa chúng tôi chưa từng xảy ra.

  

Bùi Ngôn Tri từng chút một thăm dò thái độ của tôi đối với anh ta.  

 

Anh ta sợ tôi tức giận, hạ mình vô cùng.  

 

Tôi cũng không quay lại DX.  

 

Trước đây, Bùi Ngôn Tri từng hỏi liệu tôi có muốn quay lại công ty, nhưng tôi từ chối.  

 

Anh ta khựng lại, rồi ngượng ngùng nói: "Không sao đâu, anh có thể chăm sóc em thật tốt.  

Chuyện ở công ty quá nhiều, anh cũng không muốn em mệt mỏi."  

 

Tôi chỉ mỉm cười, không nói gì.  

 

Lễ cưới đã định trước đó cũng được tổ chức theo kế hoạch.  

 

Khi nhận được sự đồng ý của tôi, Bùi Ngôn Tri vui mừng khôn xiết.  

 

Càng gần ngày cưới, tôi càng cảm thấy mình giống như một người ngoài cuộc.  

 

Vì Bùi Ngôn Tri đã ôm hết mọi việc vào mình.  

 

Tất cả các kế hoạch cưới đều bị hủy bỏ và thay thế bằng những chuẩn bị mới.  

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Anh ta sợ xảy ra sự cố, nên tự mình lo liệu mọi thứ.  

 

Ngay cả váy cưới cũng do anh ta đích thân chọn lựa kỹ càng, sau đó mới gửi vài bộ đến để tôi chọn.  

 

"Bộ này đi."  

 

Tôi không nhìn kỹ, tiện tay chọn một bộ.  

 

Thậm chí tôi còn không thử.  

 

Nụ cười hào hứng trên mặt Bùi Ngôn Tri lập tức cứng lại.  

 

Anh ta nhìn chiếc váy, không biết nghĩ gì, cuối cùng mỉm cười gượng gạo và gật đầu: "Anh cũng đã chọn bộ này từ trước rồi, đúng là anh với vợ có tâm đầu ý hợp!"  

 

Bùi Ngôn Tri đưa người mang váy xuống.  

 

"Em chỉ cần trở thành cô dâu xinh đẹp của anh là đủ," anh ta cúi xuống hôn tôi, mắt đỏ hoe: "Anh nhất định sẽ đối xử với em thật tốt."  

 

Nghiêm túc thề thốt.  

 

Tôi mỉm cười đáp lại, rồi lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Bùi Ngôn Tri rời đi.  

 

Vậy nên Bùi Ngôn Tri, anh vẫn chưa hiểu tôi.  

 

Ngay cả chiếc váy cưới tôi còn không muốn thử, thì làm sao tôi có thể đồng ý làm cô dâu của anh?

Loading...