Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

THU TĨNH - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-09-06 23:39:25
Lượt xem: 944

Anh ta mang bữa sáng cho tôi, hỏi tôi về bài vở, và nói rằng muốn thi vào cùng một trường đại học với tôi.  

 

Anh ta cũng không ngại thừa nhận trước mặt bạn bè mình:  

 

"Đúng vậy, tao thích Đàm Thu!"  

 

Không ai tin điều đó.  

 

Kể cả tôi.

  

Cho đến sinh nhật của tôi, Bùi Ngôn Tri kéo tôi trốn học buổi tối.  

 

Trên sân trường tối đen, anh ta lấy ra chiếc bánh sinh nhật đã chuẩn bị sẵn và thắp nến lên. 

 

"Chúc mừng sinh nhật!"  

 

Ánh nến yếu ớt chiếu lên những giọt mồ hôi li ti trên mũi của cậu thiếu niên.  

 

Anh ta nhìn tôi với đôi mắt sáng rực và thề: "Từ nay về sau, anh sẽ cùng em đón sinh nhật mỗi năm!"  

 

Đó là lần đầu tiên tôi có một sinh nhật thực sự của riêng mình.  

 

Và cũng chính vì câu nói đó.  

 

Chỉ vì câu nói đó, tôi đã đồng ý ở bên Bùi Ngôn Tri vào ngày kết thúc kỳ thi đại học.  

 

Rồi cùng anh vượt qua năm năm vô cùng gian khó.  

 

Nhưng cuối cùng Bùi Ngôn Tri vẫn thất hứa.  

 

—Cũng không hẳn là thất hứa.  

 

Bởi vì lời hứa đó vốn dĩ đã được xây dựng từ những lời nói dối.

 

14  

 

"Vợ à, em không mở ra xem sao?"  

 

Giọng nói dò hỏi của Bùi Ngôn Tri kéo tôi trở về thực tại.  

 

Tôi không nhìn anh ta: "Không cần thiết phải mở."  

 

"Sao lại không cần thiết?"  

 

Bùi Ngôn Tri bắt đầu lo lắng.  

 

Anh ta mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn tinh xảo.  

 

Vốn dĩ, chỉ còn nửa tháng nữa thôi, tôi và Bùi Ngôn Tri sẽ kết hôn.  

 

Anh ta nhìn tôi đầy hy vọng: "Em đã nói chiếc nhẫn trước không vừa, nên anh đặt lại một chiếc khác, thử xem thế nào."  

 

Vừa nói, anh ta vừa định đeo nhẫn cho tôi.  

 

Tôi rụt mạnh tay lại, động tác đủ lớn để làm chiếc nhẫn rơi khỏi tay Bùi Ngôn Tri.  

 

"Đừng chạm vào em!"  

 

Tôi nhận ra, bản thân còn ghê tởm sự đụng chạm của Bùi Ngôn Tri hơn tôi tưởng.  

 

Ghê tởm đến mức tôi không thể kìm chế mà nôn khan.  

 

Chiếc nhẫn lăn trên mặt đất.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/thu-tinh/chuong-7.html.]

Bùi Ngôn Tri ngẩn người nhìn xuống, rất lâu sau mới cố gượng cười.  

 

"Sao anh lại bất cẩn thế nhỉ? Ngay cả chiếc nhẫn cũng không giữ nổi."  

 

Anh ta cúi xuống nhặt chiếc nhẫn lên, đôi mắt đỏ hoe.  

 

"Vợ à—"  

 

"Đừng gọi em như thế!"  

 

Tôi ngắt lời Bùi Ngôn Tri và nói với anh ta: "Bùi Ngôn Tri, anh bẩn đến mức khiến em phát tởm."  

 

"Vậy nên, xin anh, đừng chạm vào em nữa."  

 

Từng chữ từng lời.  

 

Bùi Ngôn Tri nhìn tôi, khuôn mặt anh ta dần dần trắng bệch.  

 

"Em vẫn giận phải không?"  

 

Anh ta cười khổ: "Vì hôm đó anh bảo vệ Đàm Hạ, nên em giận, đúng không?"  

 

Bùi Ngôn Tri nói anh đã từng nghĩ mình vẫn thích Đàm Hạ.  

 

"Nhưng trong những ngày ở bên cô ấy, ngay cả trong mơ, anh cũng chỉ mơ thấy em. Anh bắt đầu phản kháng sự đụng chạm của Đàm Hạ, điều đó khiến anh thấy khó chịu, vô cùng khó chịu."  

 

"Anh tưởng khi Đàm Hạ quay về, anh sẽ rất vui. Nhưng anh phát hiện ra khi đối mặt với cô ấy, anh chỉ có cảm giác không cam lòng—"  

 

Anh nói anh mất năm ngày để kiểm chứng rằng mình không yêu Đàm Hạ.  

 

Anh chỉ không cam lòng mà thôi.  

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Bùi Ngôn Tri nhìn tôi, giọng nghẹn ngào: "Thu Thu, anh nghĩ anh thực sự đã thích em rồi."  

 

Anh ta gọi tên tôi hết lần này đến lần khác, và xin lỗi hết lần này đến lần khác.  

 

Người đàn ông kiêu ngạo, giờ đây gần như quỳ dưới chân tôi, vô cùng nhục nhã.  

 

Vì thế, tôi thở dài, ngồi xổm xuống nhìn anh ta.  

 

Bùi Ngôn Tri nghĩ rằng tôi đã tha thứ cho anh ta, ánh sáng trong mắt anh ta lập tức bừng lên.  

 

Nhưng tôi chỉ nói với anh ta:  

 

"Bùi Ngôn Tri, yêu một người mà anh chỉ xem như thế thân để chắn tai họa, anh không thấy mình hèn hạ sao?"  

 

Bùi Ngôn Tri mấp máy môi, nhưng không thể thốt ra lời nào.  

 

Như thể lớp ngụy trang cuối cùng cũng bị xé rách, để lộ bản chất xấu xa và bẩn thỉu bên trong.

 

15  

 

Bùi Ngôn Tri bắt đầu gửi hoa cho tôi.  

 

Những bó hoa hồng lớn được gửi đến văn phòng của tôi.  

 

Và cùng với hoa, còn có cả những hộp cơm do chính tay Bùi Ngôn Tri chuẩn bị. 

 

Ba bữa mỗi ngày, không thiếu bữa nào.  

 

Nhưng Bùi Ngôn Tri không dám xuất hiện trước mặt tôi, anh ta chỉ nhờ trợ lý Lý gửi chúng đến.  

 

"Phó tổng Tân thật có phúc, tổng giám đốc Bùi đối xử với cô ấy tốt thật đấy."  

 

"Đúng vậy, nghe nói tổng giám đốc Bùi trước kia còn là kẻ ăn chơi nổi tiếng, nhưng vì phó tổng Tân mà thay đổi, dần dần tốt lên từng chút một!"  

Loading...