Chạm để tắt
Chạm để tắt

"THIÊN HẠ" CỦA TIÊU KỲ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-22 19:21:23
Lượt xem: 1,139

4.

 

Thực ra ta là xuyên không từ khi còn trong bụng mẹ.

 

Trong số những nữ nhân xuyên không, có lẽ ta thuộc loại không may mắn lắm.

 

Mẹ ta là một thông phòng không mấy nổi bật, sinh ta rồi mới được nâng lên thành thiếp.

 

Trong nhà có hai tỷ tỷ danh giá, ai cũng xinh đẹp hơn ta.

 

Năm tuyển tú, cha sớm định hôn sự cho hai tỷ tỷ, còn ta thì bị ném vào hoàng cung.

 

Ta không đủ nổi bật, tài nghệ cũng không xuất sắc, nhờ có ca ca thắng hai trận chiến ngoài biên cương, hoàng đế mới phong ta làm mỹ nhân.

 

Mấy năm qua trong cung, ta thường ngồi giữa trong các buổi tiệc, sớm tối chào hỏi Thái hậu.

 

Thỉnh thoảng gặp Tiêu Kỳ, cũng là đứng giữa đám phi tần.

 

Nói đơn giản, dù là trước hay sau khi vào cung, ta đều không có sự hiện diện đáng kể.

 

Lời vừa rồi của Tiêu Kỳ khiến hơn trăm đôi mắt trong yến tiệc đồng loạt nhìn về phía ta.

 

Ta: …………………

 

Lúc này không cần kiềm chế, đầu óc cũng trống rỗng.

 

"Tô mỹ nhân?" Tiêu Kỳ nhướn mày thúc giục.

 

Ta phớt lờ ánh mắt hận thù của các sủng phi hàng đầu, không quên che giấu cảm xúc thật của mình:

 

"Hoàng thượng! Hoàng thượng thực sự để ta ngồi bên cạnh ngài! A a a phải làm sao đây, ta căng thẳng quá, phấn khích quá!"

 

"Tầm thường." Vừa ngồi xuống, ta đã nghe thấy tiếng lòng của Tiêu Kỳ.

 

Ta: …

 

Cố nén không mắng lại hắn, ta bày ra nụ cười e thẹn: "Hoàng thượng, thần thiếp gắp thức ăn cho ngài."

 

Ánh mắt dưới sân khấu muốn xuyên thủng ta.

 

Lúc này, càng phải ôm chặt đùi Tiêu Kỳ.

 

Ta vừa nghĩ tên các món ăn trên bàn, vừa gắp thức ăn cho Tiêu Kỳ.

 

Hai năm nghe lén những bình luận của hắn không phải là vô ích, toàn gắp những món hắn thích ăn.

 

Quả nhiên, Tiêu Kỳ rất hài lòng, trong lòng hắn nói: "Xem ra nữ nhân nhà họ Tô thật lòng yêu ta."

 

Ta đắc ý trong lòng, nghĩ thầm: "Ôi chao, hoàng thượng ăn món ta gắp, vui quá đi!"

 

Lại nghe Tiêu Kỳ nói: "Chẳng lẽ nàng ta dùng yêu thuật để lấy lòng ta sao?"

 

"Hừ, nếu đúng vậy," hắn cười lạnh một tiếng, "ta nhất định không để nàng ta có kết cục tốt!"

 

Cạch——

 

Tay ta run lên, đũa rơi xuống.

 

5.

 

Kết thúc yến tiệc ta lập tức cáo bệnh.

 

Quá đáng sợ!

 

Tên cẩu hoàng đế này chỉ nghe được tâm tư của ta đã muốn g.i.ế.c ta, nếu hắn biết ta biết hắn cũng có thể nghe được tâm tư của ta, và ta còn có thể nghe được tâm tư của hắn! Hắn sẽ không lập tức g.i.ế.c ta tế trời sao?

 

May mắn là khả năng đọc tâm của hắn giống ta, khoảng cách xa thì không nghe thấy được.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Vậy ta chỉ cần tránh mặt hắn là được.

 

Chỉ cần ta tránh mặt, một năm nửa năm cũng chưa chắc gặp hắn một lần.

 

Hương Lan đi sau ta thở dài.

 

"Sao lại bệnh vào lúc này chứ…"

 

"Cơ hội tốt biết bao!"

 

"Nương nương có biết không? Vị trí đó ngay cả quý phi cũng chưa từng ngồi qua! Đây là ân sủng lớn nhường nào!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/thien-ha-cua-tieu-ky/chuong-2.html.]

 

"Ôi dào, nương nương đừng đứng dậy, mau nằm xuống nghỉ ngơi cho chóng khỏe!"

 

Ta "bệnh" một cái là "bệnh" nửa tháng.

 

Nửa tháng sau, ta nghĩ Tiêu Kỳ chắc đã quên bẵng ta rồi.

 

Ta cũng thật sự không nằm thêm được nữa.

 

Thế là ta tiếp tục cùng Hương Lan sống những ngày thanh nhàn.

 

Mặc dù ông trời cho ta vừa xuyên không vừa có thuật đọc tâm, nhưng ta tự biết khả năng của mình.

 

Kiếp trước đọc bao nhiêu tiểu thuyết cung đấu, với khả năng của ta, sống sót qua cẩu hoàng đế, làm một thái phi ra khỏi cung cầu phúc, đã là thắng lợi lớn nhất rồi!

 

Hôm đó ta đang nghĩ kế để tháng sau lấy cớ gì để vắng mặt trong tiệc sinh thần Thái hậu, thì Hương Lan hớt hải chạy vào:

 

"Nương nương, nương nương! Vừa rồi Tiểu Cửu đến báo tin cho chúng ta!"

 

"Ồ."

 

"Người đoán xem hắn nói gì?"

 

"Ừ?"

 

"Hắn nói hoàng thượng tối nay lật thẻ bài của nương nương!"

 

"Ồ."

 

!!!!!!

 

"Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa??"

 

6.

 

Ta tuyệt vọng nằm trên giường.

 

Hương Lan: "Nương nương, nương nương có phải quá kích động rồi không?"

 

"Nương nương, dù kích động cũng phải chỉnh trang lại bản thân trước chứ!"

 

"Nương nương, người mau dậy, nô tỳ hầu người tắm rửa."

 

Không.

 

Ta không đi.

 

Ta không muốn thị tẩm.

 

Tại sao lại phải thị tẩm?

 

Khi thị tẩm thì phải làm sao?

 

Chẳng lẽ khi thị tẩm ta còn phải ép đầu óc mình tâng bốc hắn sao?

 

Tâng bốc thế nào?

 

"Wow, to quá!"

 

"Ôi chao, hoàng thượng thật dũng mãnh!"

 

Giết ta đi... ngay bây giờ, lập tức, ngay tức khắc!

 

"Nương nương!"

 

Cuối cùng ta vẫn bị Hương Lan kéo đi tắm rửa, còn trịnh trọng thay y phục, trang điểm.

 

"Nương nương, nương nương xem, n.g.ự.c người này, eo người này, hoàng thượng nhất định sẽ thích!"

 

Ta nhìn bản thân tuyệt vọng trong gương.

 

Không.

 

Không thể chết.

 

Tiểu nương còn phải dựa vào ta.

 

Ngươi đợi đó, nhất định có cách qua được ải này mà!

 

Loading...