Chạm để tắt
Chạm để tắt

Theo đuổi - 38 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-27 14:54:35
Lượt xem: 1,042

Nhìn thấy cô mở mắt, hốc mắt Kiều Lộ lập tức đỏ lên.

“A Ý, cậu đã hôn mê một tuần rồi, cậu làm mình sợ muốn c..hết, cậu có chỗ nào không thoải mái không?”

Khương Vãn Ý sững sờ lắc đầu, tay cẩn thận chạm vào ngực...

Chỗ này, đau quá.

Co bóp không khống chế được, giống như, sắp c..hết vậy.

Nhưng... tại sao?

Đầu óc của cô, giống như quên cái gì đó, quên mất chuyện rất quan trọng...

Chu Dục Sơ đưa ly nước nóng cho Khương Vãn Ý.

Khương Vãn Ý nhận lấy, sau đó nghe Kiều Lộ tức giận bất bình oán giận.

“Ả Lâm An An đúng là đầu óc có bệnh, nhà họ Lâm ả ta phá sản liên quan gì đến cậu, lại muốn lái xe tông cậu, muốn cậu đền mạng, ả ta nên bị xử bắn!”

Kiều Lộ mắng hăng say, hoàn toàn không phát hiện khuôn mặt Khương Vãn Ý trắng bệch.

Tai nạn xe...

Cô nhớ lại, nhớ lại tất cả.

Chiếc xe đêm đó như phát đ..iên đ.â.m về phía cô, người đẩy cô ra, bóng dáng ngã xuống vũng m..áu kia, đó là... Thẩm Kinh Niên!

“Người khác đâu?”

Khương Vãn Ý ôm ngực, đau đớn thở hổn hển, nhíu mày lại.

Cô bắt lấy tay Kiều Lộ, trong lòng giống như bị một tảng đá lớn đè lên, hô hấp khó khăn.

“Tiểu Lộ, Thẩm Kinh Niên đâu?”

Nói đến đây, sự oán giận trên mặt Kiều Lộ hạ xuống, đối diện với đôi mắt rưng rưng của Khương Vãn Ý, Kiều Lộ ấp úng, không nói nên lời.

“Người đó, A Ý... Hắn c..hết rồi.” Chu Dục Sơ cúi đầu, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng trên mặt không có quá nhiều thay đổi.

“Lâm An An lái xe muốn đ.â.m chị, Thẩm Kinh Niên đẩy chị ra, trên đường đưa đến bệnh viện thì c..hết.”

“Chu Dục Sơ!”

Kiều Lộ trừng mắt nhìn anh, trách anh nói thẳng, cũng trách anh không biết tự lo cho mình. Anh nói thẳng như vậy, không sợ Khương Vãn Ý tình cũ cháy lại đối với Thẩm Kinh Niên sao?

“Đã c..hết?”

Khương Vãn Ý cô đơn rũ mắt xuống, không rõ trong lòng có cảm giác gì, chỉ là, đau. So với lúc nãy đau còn nhiều hơn.

Thẩm Kinh Niên đi quá đột ngột, sao hắn lại c..hết?

[Bạn đang đọc Theo đuổi được edit và đăng tại Nhân Trí page]

Chương 44

“A Ý, sống c.h.ế.t có số, cậu cũng đừng quá khổ sở...”

Kiều Lộ muốn an ủi Khương Vãn Ý, nhưng lời này vừa nói ra, chính cô cũng cảm thấy tái nhợt.

Ngay khi tất cả mọi người cho rằng Khương Vãn Ý sẽ sụp đổ khóc lớn, sẽ ầm ĩ muốn chạy ra ngoài tìm người, không muốn tiếp nhận sự thật, thì cô lại an tĩnh ngồi ở trên giường, cong môi cười ra tiếng.

Tiếng cười vừa thê lương, bi thương, vừa bình tĩnh, tựa như mặt hồ không gợn sóng.

Xem như ông trời có công bằng.

Kiếp trước, cô đã c..hết, Thẩm Kinh Niên lại một bước lên mây, cuộc sống thuận buồm xuôi gió.

Kiếp này, cô muốn sống, cho nên Thẩm Kinh Niên phải c..hết...

Là vậy sao?

Không có khổ sở và sụp đổ như dự đoán, tình yêu của Khương Vãn Ý đối với Thẩm Kinh Niên từ kiếp trước đã bị mài mòn hầu như không còn.

Trước mắt, càng không bằng nói là tiếc hận... Cô vốn tưởng rằng, cả đời này bọn họ có thể tự mình trải qua cuộc sống bình thản mà hạnh phúc của mình. Cô từng muốn chúc phúc cho hắn, chúc hắn tìm được một nửa thuộc về mình.

……

Gặp lại người có liên quan đến Thẩm Kinh Niên là vào buổi chiều ngày hôm sau.

Trợ lý của Thẩm Kinh Niên mang theo một vị luật sư tìm được phòng bệnh của cô. Đến tìm cô đi theo quy trình.

Vì Thẩm Kinh Niên để lại cho cô một khoản tài sản khổng lồ.

Toàn bộ quá trình Khương Vãn Ý không nói gì, chỉ gật đầu lắc đầu, thỉnh thoảng ngơ ngác, luật sư muốn cô ký tên.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Cô liền ký tên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/theo-duoi/38-end.html.]

……

Ngày cô xuất viện, vừa đúng lúc tang lễ của Thẩm Kinh Niên.

Một ngày rất bình thường, không có bầu không khí bi thảm như mưa phùn không tiếng động trong phim, ngày đó, ánh mặt trời đặc biệt sáng, còn treo một cầu vồng hiếm thấy giữa không trung.

Thẩm Kinh Niên không có con, người thân cũng đã sớm mỗi người đi một ngả khi nhà hắn phá sản.

Hôm đó, hũ tro cốt của hắn được Khương Vãn Ý nâng lên.

Lúc đem cái hộp vuông vức kia bỏ vào trong hố, cô thuận tay bỏ vào bên trong một cái bùa bình an cầu xin trong miếu, khai quang.

**("khai quang" cúng, khấn và đọc thông tin của gia chủ.)**

Cô muốn chúc hắn bình an, đời này không có hy vọng, cho nên, kiếp sau Thẩm Kinh Niên phải bình an.

Khương Vãn Ý đứng trước bia mộ của hắn thật lâu, lâu đến cuối cùng, chỉ còn Chu Dục Sơ ở bên cạnh cô.

Cô kinh ngạc nhìn tấm ảnh đen trắng trên bia mộ, cô đã dành cả đời để yêu hắn, lần này thật sự, sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa.

Chu Dục Sơ đứng bên cạnh Khương Vãn Ý, trên màn hình điện thoại là giao diện tin nhắn. Đó là ngày Khương Vãn Ý gặp chuyện không may, anh nhận được tin nhắn chỉ có ngắn gọn lại bá đạo một hàng chữ: [Đừng phụ lòng cô ấy, đời này hãy thay tôi yêu Khương Vãn Ý thật nhiều.]

Tin nhắn này không có ký tên, nhưng Chu Dục mới biết, đây là Thẩm Kinh Niên gửi.

Khi đó anh kiên định trả lời hai chữ.

“Sẽ không.”

Anh sẽ không phụ lòng Khương Vãn Ý, cả đời này cũng sẽ không.

Anh cũng sẽ không thay Thẩm Kinh Niên yêu Khương Vãn Ý.

Tình yêu anh dành cho Khương Vãn Ý, là xuất phát từ trái tim anh, không thay thế bất cứ kẻ nào, đó là tình yêu độc nhất vô nhị Chu Dục Sơ dành cho Khương Vãn Ý.

……

Sáu năm sau, năm thứ tư Chu Dục Sơ kế thừa tập đoàn Chu Đông, anh cầu hôn Khương Vãn Ý.

Đó là một đám cưới long trọng chưa từng có.

Khương Vãn Ý mặc bộ váy cưới trắng như tuyết đứng trên bãi cỏ, gió nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của cô, ánh mặt trời dịu dàng bao bọc cô, cả người cô đều đang phát sáng.

Chu Dục Sơ nắm tay cô đi lên thảm đỏ.

Trong đám đông, trợ lý của Thẩm Kinh Niên cầm một tấm ảnh của một hắn.

Thẩm Kinh Niên trong ảnh lạnh lùng nghiêm nghị, đầy khí chất. Cách đám đông, hắn như thật sự thấy được người phụ nữ từng cùng hắn đi qua muôn vàn khó khăn, hạnh phúc đứng ở trong ánh sáng.

“Gả cho ai cũng được, chỉ cần cô ấy được yêu là tốt rồi.”

Dưới ánh mặt trời, Chu Dục Sơ và Khương Vãn Ý nắm tay nhau.

Ánh mắt Chu Dục Sơ tràn ngập tình yêu: “A Ý, anh hứa, anh sẽ dùng cả đời này để yêu em, em có đồng ý gả cho anh không?”

Ánh mắt Khương Vãn Ý được bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng.

Cô vứt bỏ tất cả những bất hạnh đã từng có, cuối cùng cũng tìm được một người đàn ông trong lòng chỉ có một mình cô.

Nhìn bầu trời xanh thẳm kia, cô hạnh phúc gật đầu.

“Em đồng ý!”

Câu chuyện của Thẩm Kinh Niên và Khương Vãn Ý lẽ ra nên vẽ ra một kết thúc viên mãn ở kiếp trước.

Kiếp này, là cuộc đời của Khương Vãn Ý và Chu Dục Sơ.

(--END--)

--------

Năm thứ chín sau khi tôi qua đời, tất cả mọi người ai cũng khuyên Chu Chử nên tái hôn.

Trong giấc mơ Chu Chử hỏi tôi: "Niệm Niệm, nếu anh tái hôn, em có trách anh không?”

Tôi nhẹ nhàng nói: "Chu Chử, anh hãy cứ bước tiếp đi, đừng sống mãi trong quá khứ nữa.”

Bước ra khỏi giấc mơ, tôi bật khóc nức nở, dù không muốn vẫn miễn cưỡng quyết định đi đầu thai.

Nào ngờ Chu Chử xoay người lại nói với người khác: "Lâm Niệm báo mộng nói cho tôi biết, nếu tôi dám tái hôn, cô ấy có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho tôi!"

Những người khác: "......”

Cái gì thế này!

Đây chẳng khác nào là bôi đen nhân phẩm của tôi!

Đọc full ANH DÁM TÁI HÔN, EM THÀNH QUỶ CŨNG KHÔNG BỎ QUA CHO ANH tại Monkeyd

Loading...