Chạm để tắt
Chạm để tắt

Theo đuổi - 36

Cập nhật lúc: 2024-07-27 14:38:27
Lượt xem: 298

Anh chân thành xin lỗi, đầu cúi thấp xuống, cực kỳ giống đứa nhỏ làm sai chuyện sợ bị trách phạt.

“Em không phải cố ý muốn lừa chị, chỉ là em không muốn nhắc tới những chuyện đó, chị, xin lỗi, xin chị, đừng không cần em, được không?”

Anh đã bị rất nhiều người vứt bỏ, Khương Vãn Ý mạnh mẽ hiên ngang xông vào thế giới của anh, anh đã tiếp nhận cô, anh không muốn bị cô vứt bỏ.

🍁 Chương 41

“Yên tâm đi, sẽ không đâu.”

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Khương Vãn Ý dịu dàng an ủi Chu Dục Sơ, nhìn đôi mắt đỏ ửng của anh, ánh mắt cô cũng không nhịn được mà đỏ lên.

Trước kia cô cũng không biết, anh thế mà lại một thân một mình trải qua nhiều chuyện như vậy.

Rõ ràng anh mới mười tám tuổi...

“Chị, về nhà sao?”

Chu Dục Sơ quay đầu lau nước mắt, không chịu để lộ vẻ yếu đuối của mình trước mặt Khương Vãn Ý.

Khương Vãn Ý bị dáng vẻ của anh chọc cười, sờ sờ cái đầu lông xù của anh, ấm áp thở nhẹ, sợ sẽ ngay lập tức sẽ thổi tan người, hoàn toàn không để ý Thẩm Kinh Niên.

Hắn nhìn Khương Vãn Ý và Chu Dục Sơ hài hòa đứng cùng một chỗ, Chu Dục Sơ giúp Khương Vãn Ý thu dọn hoa, giúp cô kéo cửa, giúp cô giơ ô tắt đèn.

Sự săn sóc và dịu dàng của Chu Dục Sơ đều thể hiện bằn hành động.

Thẩm Kinh Niên bỗng nhiên hiểu ra, hắn đã hiểu vì sao Khương Vãn Ý lại chọn Chu Dục Sơ, cho dù biết Chu Dục Sơ không có tiền, cũng nguyện ý đi theo anh.

Bởi vì điều Chu Dục Sơ có thể cho Khương Vãn Ý, không phải một chút xíu, mà là tất cả...

Chu Dục Sơ sẽ cùng cô đến công viên trò chơi, sẽ dùng bong bóng bay ngây thơ dỗ cô vui vẻ, sẽ đón cô tan tầm vào ngày mưa to, sẽ yên lặng đi theo bên cạnh cô giúp cô làm tất cả những chuyện trong khả năng của mình. Mà những thứ này, kiếp trước dù hắn là chồng của Khương Vãn Ý nhưng một chuyện cũng chưa từng làm được.

Trong lòng có cái gì rơi xuống, rất đau, giống như bị kim đâm, thân thể đau đớn sụp đổ.

Thẩm Kinh Niên cúi đầu, bàn tay chứa đầy nước mưa, phần cố chấp không cam lòng kia, giống như đang từ từ bình ổn. Bởi vì hắn phát hiện, hắn căn bản không có quyền không cam lòng, từ đầu đến cuối hắn quả thật không có gì xứng với cô cả.

……

Khương Vãn Ý đưa Chu Dục Sơ về nhà, tắm xong, làm cho anh một bát mì nóng hổi, bên trong còn có một quả trứng.

Dưới cái nhìn chằm chằm của Chu Dục Sơ, Khương Vãn Ý không hỏi gì, chỉ gật đầu với anh, nhỏ giọng thúc giục anh: “Mau ăn đi, nếu không lát nữa nguội sẽ không ngon đâu."

Chu Dục Sơ mím môi, hít thở.

Bát mì đã hoàn toàn xuống bụng, không nhịn được, Chu Dục Sơ ngẩng đầu nhìn về phía Khương Vãn Ý: “Chị không có gì muốn hỏi em sao?”

Khương Vãn Ý thành thật lắc đầu: “Hỏi cái gì? Hỏi cậu vì sao hôm nay lại im lặng như vậy sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/theo-duoi/36.html.]

Vừa nói xong, đầu Chu Dục Sơ gục xuống, Khương Vãn Ý vội nhíu mày, nâng mặt anh lên.

“Tên nhóc này sao lại kỳ quái như vậy? Cậu đang khổ sở cái gì? Tôi tin cậu còn chưa được sao?”

Cô nói nghiêm túc, ánh mắt được ngọn đèn màu cam trên đỉnh đầu nhuộm thành màu sắc xinh đẹp.

Bất an trong lòng Chu Dục Sơ mới tan biến.

“Thật ra, nếu chị hỏi, em sẽ nói cho chị biết, tất cả đều sẽ nói cho chị.”

“Không cần.”

Khương Vãn Ý cự tuyệt rất dứt khoát.

Trên đời này ai không có bí mật?

Cô cũng vậy.

Cô biết đau đớn khi vạch vết sẹo ra là như thế nào.

Không muốn nhớ lại thì không nhớ lại, cũng không phải là thứ nhất định phải biết, cô không muốn làm người xấu vạch trần vết sẹo của người khác.

Có một số bí mật, chỉ thích hợp giấu ở trong lòng, giấu ở trong hồi ức, ở quá khứ, vậy chỉ là quá khứ.

……

Hoàng hôn lui dần về phía tây, mưa dần dần ngớt.

Thẩm Kinh Niên không biết làm sao mình về đến nhà.

Cả người hắn đều ướt đẫm, chật vật giống như ác quỷ từ trong nước bò ra, toàn thân lạnh lùng, ai người thấy hắn cũng đều sợ hãi.

Nhưng Thẩm Kinh Niên không quan tâm, hắn đã sớm không quan tâm ánh mắt của người bên cạnh.

Thất tha thất thểu đi tới sô pha ngồi xuống, nước trên người rất nhanh nhuộm ướt sô pha.

Thẩm Kinh Niên lại cố chấp không chịu thay quần áo, châm điếu thuốc trong tay, hắn gọi điện thoại cho trợ lý, bảo trợ lý mang luật sư tới.

Rất nhanh, trợ lý theo yêu cầu của hắn, dẫn theo luật sư tới cửa.

Chỉ lúc đẩy cửa đi vào, trợ lý và luật sư lại đồng loạt sững sờ tại chỗ.

“Tổng giám đốc!”

Trợ lý nhìn khuôn mặt mặt trắng bệch, cả người đầy nước của hắn, rất sợ hãi.

Thẩm Kinh Niên lại chỉ lạnh nhạt gạt tàn thuốc dư thừa trên điếu thuốc, ánh mắt đen kịt chậm rãi dâng lên trong căn phòng ánh đèn lờ mờ.

“Tôi sẽ lập di chúc.”

Loading...