Chạm để tắt
Chạm để tắt

Theo đuổi - 29

Cập nhật lúc: 2024-07-27 14:32:38
Lượt xem: 389

🍁Chương 33

Đây là lần đầu tiên Khương Vãn Ý được một chàng thanh niên trẻ bảo vệ ở phía sau.

Tim đập có chút nhanh, hốc mắt không hiểu sao có chút đỏ.

Từ nhỏ cô lớn lên ở cô nhi viện, nói thật, sẽ có rất ít người đứng trước cô vì cô mà ngăn mưa cản gió, sau đó kiên định nói cho cô biết “Em đến rồi, em sẽ không để cho hắn bắt nạt chị” như vậy.

Cho dù là lúc cô và Thẩm Kinh Niên ở bên nhau. Tính cách Thẩm Kinh Niên chứng minh hắn không phải là một người tiết lộ cảm xúc ra ngoài, cho dù lúc yêu nhau, tình yêu của hắn cũng là khắc chế, hướng nội.

Hắn chưa bao giờ biết, điều Khương Vãn Ý muốn, thật ra là tình yêu ấm áp lại tươi đẹp. Cô muốn tuyên bố tình yêu, muốn tình yêu dành cho nhau, từ đầu đến cuối, đến c..hết cũng không thay đổi.

Thẩm Kinh Niên không làm được, cũng không thể làm được.

Cho tới bây giờ, đều là cô nhân nhượng, hết lần này đến lần khác, nhân nhượng không có giới hạn cho tất cả sở thích của Thẩm Kinh Niên.

Một mũi tên tình yêu, thực sự mệt mỏi,

Chu Dục Sơ nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Vãn Ý, đôi mắt Thẩm Kinh Niên nhìn xuống cái nắm tay siết chặt dưới áo, hắn ngước mắt, tầm mắt một lần nữa lại nhìn vào mặt Khương Vãn Ý, giọng nói xen lẫn đau đớn ẩn nhẫn, nặng tựa như có thể đào ra băng sương: “A Ý, lại đây.”

Lại là loại giọng điệu theo lý thường phải như vậy.

Khương Vãn Ý rất muốn hỏi một câu dựa vào cái gì.

Kiếp trước bọn họ miễn cưỡng có thể tính là vợ chồng, nhưng bây giờ bọn họ có quan hệ gì?

Quan hệ người yêu cũng không phải, là quan hệ của người yêu cũ, hắn dựa vào cái gì cảm thấy hắn có thể dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô.

Khương Vãn Ý chịu đựng cơn buồn nôn, không muốn nhìn hắn nữa, xoay người kéo Chu Dục Sơ rời đi.

Vẻ trầm ổn trên mặt Thẩm Kinh Niên không thể duy trì được nữa: “Khương Vãn Ý!”

Hắn lảo đảo một bước, đi về phía trước trong cơn say, bàn tay vươn ra cố chấp muốn giữ chặt thứ gì đó.

Trước đây, bất cứ lúc nào hắn đưa tay ra, chỉ cần Khương Vãn Ý nhìn thấy, cô nhất định sẽ quay đầu lại, cho dù đang tức giận, cô cũng sẽ giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn, cô chưa bao giờ bỏ rơi một mình hắn.

Nhưng bây giờ, tại sao...

Tại sao cô kéo người đàn ông khác đi, tại sao, cô không quay đầu lại?

Trái tim, đau quá. Tim hắn đau đến mức khó thở.

Ánh trăng lạnh lẽo luôn bất định, có khi ẩn nấp, có khi lộ mặt, ánh sáng trên mặt đất cũng biến mất.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Chu Dục Sơ nhìn theo bóng lưng Khương Vãn Ý, tay anh đang bị cô kéo đi.

Bóng người nhỏ nhắn xinh xắn kia được vầng trăng lạnh lẽo trên bầu trời yêu quý, đồng thời cũng được ánh mắt dịu dàng của Chu Dục Sơ đặc biệt thiên vị, cưng chiều...

Đi thẳng về nhà đóng cửa lại, Khương Vãn Ý vẫn đang tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đuôi mắt cũng đỏ.

Kiều Lộ ở trong phòng tắm, nghe thấy động tĩnh ngừng nước hét lên một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/theo-duoi/29.html.]

Người lên tiếng là Chu Dục Sơ, Kiều Lộ lập tức im lặng, tiếp tục việc tắm rửa của mình.

Khương Vãn Ý đi tới bên cạnh bàn, uống liên tiếp hai ngụm nước lớn súc miệng, sau đó nuốt xuống cảm giác buồn nôn trong lòng.

Lúc này Chu Dục Sơ mới phát hiện, miệng cô sưng đỏ dữ dội, trên cổ còn có một dấu răng rõ ràng.

Trong lòng có chút buồn bực, anh mím môi, muốn bật thốt lên thì nuốt trở lại.

Khương Vãn Ý không phát hiện, đưa tay cho anh một ly nước: “Sao cậu quay lại?”

Nghĩ đến khuôn mặt đầy mồ hôi của anh vừa rồi, có vẻ như anh đã tìm kiếm rất lâu mới tìm được nơi đó.

Chu Dục Sơ cầm cốc nước nhấp ngụm nhỏ, giọng nói khàn khàn: “Không biết, cảm giác.”

Chỉ là bởi vì cảm giác cô sẽ xảy ra chuyện, cho nên anh quay lại tìm cô, tìm khắp khu chung cư.

Thật may mắn, anh quay đầu lại, nếu không, anh nhất định sẽ hối hận đến c..hết.

Khương Vãn Ý sửng sốt, mở to mắt nhìn anh, không chắc lắm: “Cảm giác gì? Giác quan thứ sáu?”

Chu Dục Sơ không nói cụ thể vấn đề này, tay cầm ly không ngừng siết chặt. Anh không dám nhìn thẳng vào mắt Khương Vãn Ý: “Hắn, còn có thể tới sao?”

Hắn là ai, không cần nói cũng biết.

Khương Vãn Ý mặt trầm xuống, chẳng hề để ý khoát tay: “Ai biết được, nhưng nếu hắn quay lại, tôi sẽ khiến hắn hối hận.”

Đôi mắt Chu Dục Sơ tối sầm, nghẹn ở bên miệng cả buổi vẫn không thốt ra được.

Khương Vãn Ý buồn cười nhìn anh: “Có chuyện muốn nói với tôi à?”

Thân thể Chu Dục Sơ run lên, rõ ràng là một anh chàng cao to hơn Khương Vãn Ý, lúc này đáy mắt lại có một phần khiếp sợ.

Anh không nói, Khương Vãn Ý liền chống bàn nhìn anh không chớp mắt.

Chu Dục Sơ bị nhìn chằm chằm đến toát mồ hôi.

Hồi lâu sau, anh dường như sẵn sàng mạo hiểm tính mạng, dùng hết tinh thần thấy c..hết không sờn nhíu mày mở miệng: "Chị, sau này có thể để em bảo vệ chị được không?"

Sợ cô không hiểu, anh còn bổ sung: “Không phải loại bảo vệ đơn thuần này, em rất khỏe mạnh, biết kiếm tiền, sẽ không quấy nhiễu chị, sẽ không để chị phân tâm, em sẽ rất thành thục, cho nên, có thể không?”

🍁Chương 34

“Lách cách.”

“Ầm”.

Liên tiếp hai tiếng.

Một là tiếng ly trong tay Khương Vãn Ý đụng vào mặt bàn, còn có một tiếng, là tiếng đóng cửa kinh ngạc của Kiều Lộ từ phòng tắm đi ra.

Trong phòng khách ba người, Khương Vãn Ý và Kiều Lộ đồng thời sửng sốt.

 

Loading...