Chạm để tắt
Chạm để tắt

Theo đuổi - 14

Cập nhật lúc: 2024-07-27 14:14:39
Lượt xem: 878

Trong nghĩa trang yên tĩnh, bia mộ của Khương Vãn Ý vẫn còn mới, người trong ảnh cười rất vui vẻ.

Thẩm Kinh Niên ngồi xuống tấm bia đá, không nhịn được, đưa tay chạm vào khuôn mặt Khương Vãn Ý trên tấm ảnh.

Hắn mê mẩn, ánh mắt dịu dàng: “Nhiều năm như vậy, anh đã quên, trước kia em cười đẹp như thế này.”

Trả lời hắn là bóng tối vô tận và làn gió sảng khoái xung quanh.

Thẩm Kinh Niên có chút không cam lòng, chán chường thở dài, cười nhạo: “Chắc chắn là em đặc biệt chán ghét anh, cảm thấy anh không biết tốt xấu. Nếu không, trên bia mộ của em sao chỉ có năm chữ “Phần mộ Khương Vãn Ý.”

Lúc trước hắn muốn bổ sung gì đó, Kiều Lộ không cho.

Kiều Lộ nói, Khương Vãn Ý chính là Khương Vãn Ý, sống bị hắn vây khốn nửa đời người, c..hết còn phải chịu hắn ràng buộc sao?

Thẩm Kinh Niên nghe lời này, không cố chấp nữa, nhưng vẫn không cam lòng...

Mím môi cạy rượu trắng trong tay ra, đón gió, những giọt nước mắt nóng hổi không tự chủ được từ khóe mắt trượt xuống, khiến Thẩm Kinh Niên co rúm lại vì nóng.

“Khương Vãn Ý, lần này anh uống rượu, em không quản anh sao?”

Hắn mỉm cười, đưa chai rượu về phía ảnh cô.

Một ngụm rượu mạnh vào bụng, cay đến nỗi hắn nhíu mày, sặc không ngừng.

Độ nóng là tầm mắt hắn mơ hồ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, Thẩm Kinh Niên khóc không thành tiếng.

Năm đó, cô giúp hắn đỡ rượu, đều mạnh như vậy sao?

Nhiều rượu như vậy, hết ly này tới ly khác, cô uống như thế nào?

Khương Vãn Ý c..hết lâu như vậy, cảm xúc của Thẩm Kinh Niên vào giờ khắc này mới hoàn toàn bộc phát. Hối hận vô tận như thủy triều cuốn hắn vào trong đó, hô hấp không thông: “Anh sai rồi, A Ý anh sai rồi...”

Hắn bất lực nói xin lỗi, nhưng không ai nghe thấy.

Lại uống tiếp một ngụm rượu trắng vào bụng, Thẩm Kinh Niên sặc đến hai gò má đỏ bừng, dị ứng khó chịu theo đó xông lên.

Cổ họng, là cảm giác đau đớn hít thở không thông.

Hắn đau, hắn khó chịu, nhưng hắn càng nhớ Khương Vãn Ý hơn...

“Khương Vãn Ý em đừng ngủ, đừng không để ý tới anh, không phải em không cho anh uống rượu sao? Em đánh anh, mắng anh, nổi giận đều được, em để cho anh nhìn thấy em một lần, được không?”

……

Thẩm Nguyên tìm Thẩm Kinh Niên cả đêm.

Cuối cùng khi tìm đến nghĩa trang, chân trời đã trở nên trắng bệch.

Thẩm Kinh Niên dựa vào bia mộ của Khương Vãn Ý, thân thể đã lạnh thấu, nhưng nụ cười trên môi lại không cách nào dập tắt được.

Thẩm Nguyên nghĩ tới rất nhiều loại hành vi quá khích Thẩm Kinh Niên có thể sẽ làm, chỉ có không ngờ, hắn sẽ đi theo Khương Vãn Ý.

Tốt lắm!

Thẩm Nguyên đứng tại chỗ hồi lâu, nước mắt không hiểu sao lại trượt xuống.

“Đều đi cả rồi, lần này, hãy ở bên cạnh Khương Vãn Ý, đừng lại không cần cô ấy...”

🍁Chương 16

Đau đớn như thể bị một đám đông đánh đập, từng đợt từng đợt ập thẳng vào ót.

Khi Khương Vãn Ý mở mắt ra, cả người đều mơ hồ.

“Cô có ổn không?”

Bên tai, một giọng nam xa lạ truyền đến.

Khương Vãn Ý kinh ngạc ngẩng đầu, chào đón một thanh niên tuấn tú với đôi mắt quyến rũ, chỉ là giờ phút này anh hơi cau mày, đôi mắt đen láy đầy lo lắng.

Đầu óc Khương Vãn Ý cứng đờ hồi lâu, cả buổi mới nghiêng đầu đần độn: “Tôi đây là, đến âm tào địa phủ rồi phải không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/theo-duoi/14.html.]

Thanh niên đó hiển nhiên cũng mơ hồ: “Cái gì?”

Anh cố gắng nhớ lại cảnh tượng lúc mới bị đánh, không quá xác định: “Cô vừa mới bị đánh vào đầu sao?”

Bị đánh?

Trong đầu Khương Vãn Ý như toàn sương mù.

Trong thoáng chốc, lại không hiểu sao cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc, giống như... rất lâu trước đây đã từng xảy ra.

Chàng thanh niên bị cô nhìn đến đỏ mặt, trên khuôn mặt xinh đẹp hơi lúng túng, ho nhẹ một tiếng muốn quay đầu.

Cô gái trước mặt bỗng nhiên mở to hai mắt, không dám tin nâng mặt anh, vẻ mặt như thấy quỷ.

“Này, điện thoại! Anh có điện thoại không?”

Chàng thanh niên bị hành động khác thường này của cô dọa cho run lên.

Khuôn mặt quá sắc sảo của Khương Vãn Ý gần trong gang tấc, nhơi nóng dâng lên, anh thậm chí cảm thấy cô tới gần một chút thì mình có thể hôn lên chóp mũi cô!

Bối rối đưa điện thoại ra, anh ngơ ngác nuốt nước bọt, mặt đỏ tới mang tai, nói chuyện cũng không lưu loát: “Vừa, vừa mới chạy, rơi, rơi trên mặt đất, màn hình khả năng...”

Hai chữ cuối cùng còn chưa kịp bật thốt lên, Khương Vãn Ý bỗng nhiên hoảng hốt hét lên thiếu chút nữa hù c..hết anh.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

“Năm 2018?!”

Khương Vãn Ý mở to hai mắt ngồi bệt xuống đất, cả người choáng váng.

Cô không nói lời nào, chàng thanh niên kia cũng không dám động đậy.

Khương Vãn Ý ước chừng tốn mười phút mới tiếp nhận sự thật mình sống lại.

Không phải nằm mơ, không phải hồi quang phản chiếu, cô trọng sinh đến bảy năm trước, năm cô hai mươi mốt tuổi.

Đây là năm thứ ba cô thích Thẩm Kinh Niên, đồng thời, cũng là năm cô và Thẩm Kinh Niên chuẩn bị kết hôn...

Mà chàng thanh niên trước mặt này là người cô đã tiện tay cứu trong lúc cô đang trên đường trở về cô nhi viện Thiên Thủy Dương Quang thăm viện trưởng.

Có lẽ là người này có ngoại hình thật sự xuất chúng, cho nên lần đầu tiên Khương Vãn Ý nhìn thấy anh đã cảm thấy quen thuộc.

 

Loading...