Chạm để tắt
Chạm để tắt

Theo đuổi - 12

Cập nhật lúc: 2024-07-27 14:14:16
Lượt xem: 907

Ngày hôm sau, cửa biệt thự bị gõ vang.

Mở cửa là người hầu trong nhà, thấy người tới là trợ lý bên cạnh Thẩm Kinh Niên, bà không hỏi nhiều, thành thật cho vào.

Trợ lý cầm một cái túi kín đi thẳng vào trong nhà.

Trong phòng khách, người đàn ông xưa nay vốn ưa sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái đã không còn như xưa. Hắn ngồi xếp bằng giữa một đống bình rượu, quầng thâm đầy mắt, râu ria xồm xoàm.

Nhìn thấy người tới, hắn nhíu nhíu mày, không phải người mình muốn gặp, hắn lại cúi đầu xuống.

Nhìn xung quanh toàn rượu chưa mở ra, rượu đỏ, rượu trắng, bia, cái gì cần có đều có, nhưng chứng dị ứng cồn c..hết tiệt này, hắn thậm chí ngay cả ý niệm say rượu trong đầu cũng không thể có.

Hắn sợ hắn uống, Khương Vãn Ý sẽ càng giận hắn.

Khương Vãn Ý không cho hắn uống rượu.

Trợ lý thở dài, tiến lên đưa túi kín cho Thẩm Kinh Niên.

Thẩm Kinh Niên không nhận.

Trợ lý lại cố gắng làm việc chu đáo, tri kỷ mở túi kín ra.

Bên trong, là giấy chứng tử của Khương Vãn Ý mà anh ta đã nhờ người trong bệnh viện đưa tới.

“Tổng giám đốc, mọi người dù sao cũng phải nhìn về phía trước, vợ ngài yêu ngài như vậy, bà ấy nhất định cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của ngài, huống chi, con của hai người còn nhỏ...”

“Câm miệng!”

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Thẩm Kinh Niên trút giận ném chai rượu trong tay ra ngoài, cổ họng khàn khàn như bị rỉ sét.

“Tại sao tất cả các người đều nói với tôi là Khương Vãn Ý đã c..hết? Rõ ràng ngày hôm qua cô ấy còn tới! Rõ ràng cô ấy còn đang mắng tôi! Cô ấy nói tôi là đồ khốn kiếp! Sao cô ấy lại c..hết được?”

Lời này của hắn thấm vào lòng người, trợ lý không nghĩ nhiều, chỉ xem như hắn tương tư thành bệnh, sau khi đưa giấy chứng tử thì không ở lại nữa.

Kết quả buổi chiều, Thẩm Kinh Niên vì sốt cao mà phải nhập viện.

Lần phát sốt này, như muốn nửa cái mạng của hắn, nếu không đưa đi cấp cứu kịp thời, e là hắn đã cùng Khương Vãn Ý đoàn viên.

……

Khi tỉnh lại, trời bên ngoài đã tối đen.

Trên tủ đầu giường đặt một cái bình giữ nhiệt, trong bình là cháo.

Mùi thơm quen thuộc kích thích vị giác của Thẩm Kinh Niên, khiến thần kinh của hắn căng thẳng, sau khi định thần lại, hắn run rẩy kịch liệt muốn rời khỏi giường.

Lúc Thẩm Nguyên tới đã thấy hắn chật vật rút kim, sợ tới mức thiếu chút nữa ném ống nghe trong tay ra ngoài.

“Anh điên rồi sao! Sốt tới 40 độ mà còn không nắm im? Anh không muốn sống nữa à?”

Cứng rắn ấn hắn trở lại giường, m.ô.n.g Thẩm Nguyên còn chưa xuống khỏi ghế, Thẩm Kinh Niên đã giãy dụa muốn tiếp tục đứng lên.

“Cậu đừng cản tôi, Khương Vãn Ý đưa cháo tới cho tôi, tôi biết cô ấy không nỡ để tôi khó chịu, nếu tôi không đi tìm cô ấy, sẽ không thấy cô ấy ở đâu nữa.”

Ánh mắt Thẩm Nguyên trầm xuống, động tác nặng thêm vài phần, giọng nói hạ xuống: “Sao phải vậy chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/theo-duoi/12.html.]

Thẩm Kinh Niên cầm chăn không nói lời nào.

Lui về phía sau một bước ngồi ở trên ghế, Thẩm Nguyên mệt mỏi xoay xoay cổ, cả buổi mới lăn cổ họng bất đắc dĩ nhìn về phía Thẩm Kinh Niên: “Ngay từ đầu không quý trọng, bây giờ diễn cho ai xem? Chỉ cần không mù, là có thể nhìn ra Khương Vãn Ý đối với anh tốt như thế nào, Thẩm Kinh Niên, là anh không quý trọng, anh không có tư cách trách người khác.”

Thẩm Kinh Niên nghe, một câu cũng không phản bác.

Nhưng hắn cũng không trách người khác, hắn chỉ muốn tìm Khương Vãn Ý về mà thôi.

🍁 Chương 14

Thẩm Nguyên chưa từng thấy Thẩm Kinh Niên chật vật như vậy.

Cho dù là năm đó Nhà họ Thẩm nghèo túng, hắn cũng có thể đứng thẳng lưng, gánh vác bầu trời sắp sập xuống kia.

Chỉ là bây giờ, bầu trời trong lòng Thẩm Kinh Niên sụp đổ.

Thẩm Nguyên thở dài một tiếng, bưng cháo đưa cho hắn.

Thẩm Kinh Niên không nhận, cố chấp ngẩng đầu, giọng nói yếu ớt vỡ vụn.

“Cậu cũng tới nói cho tôi biết, Khương Vãn Ý đã c..hết sao?”

Thẩm Nguyên trầm ngâm, cả buổi không đáp mà hỏi ngược lại: “Tôi nói, anh tin không?

“Tin.”

Cách hơi nóng của cháo, Thẩm Kinh Niên nghiêm túc nhìn Thẩm Nguyên phía đối diện.

“Cậu là anh em của tôi, cậu nói, tôi tin.”

“Được rồi.” Thẩm Nguyên đặt cháo xuống, lấy từ trong túi ra một tờ giấy chứng nhận: “Thứ này, nên cho anh, anh muốn thì cứ nhận, không nhận được, tôi thay anh giữ.”

Đó là một tờ giấy chứng tử, giống hệt tờ mà trợ lý để lại cho Thẩm Kinh Niên.

Ba chữ “Khương Vãn Ý” trên đó khiến hốc mắt hắn đỏ bừng.

Lúc này đây, Thẩm Kinh Niên không phản bác nữa, cầm lấy một góc giấy chứng tử kia, đầu ngón tay run rẩy.

Hai người đàn ông trưởng thành, Thẩm Nguyên không thể nói được lời nào, vừa ghê tởm vừa an ủi người khác.

Một lần nữa đưa cháo qua, anh ta lại hỏi: “Ăn không?”

Thẩm Kinh Niên cúi đầu nhìn thoáng qua, không đáp, tay lại ngoan ngoãn nhận cháo, nhét từng muỗng vào miệng.

Hương vị giống hệt cháo Khương Vãn Ý làm, hắn ăn.

Thẩm Nguyên đang trực ban, bớt chút thời gian ra ngoài gặp Thẩm Kinh Niên, chờ hắn ăn xong cháo xong cũng không ở lại nữa.

Trước khi đi, suy nghĩ một chút vẫn gọi người đến trông chừng hắn.

Từ ngày đó về sau, cả người Thẩm Kinh Niên đều thay đổi.

Trong một đêm, hắn bỗng nhiên tiếp nhận sự thật Khương Vãn Ý đã ra đi.

 

 

Loading...