Chạm để tắt
Chạm để tắt

Theo Đuổi Vợ Yêu - Chương 4-6

Cập nhật lúc: 2024-09-05 17:25:14
Lượt xem: 9,037

4

Sáng chủ nhật, Tả Tả ngồi bên bàn ăn ăn sáng. Nuốt miếng trứng rán cuối cùng, thằng bé ngẩng đầu lên: "Mẹ ơi, chú Giang hôm nay đến ạ?"

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

"Đúng rồi, chú Giang sẽ đến ở tạm một tháng."

Cậu nhóc gật đầu ra vẻ người lớn, không giấu nổi vẻ vui mừng: "Có người chơi với con rồi."

Động tác trên tay tôi khựng lại, vội vàng cúi đầu.

Hốc mắt cay cay, Tả Tả từ nhỏ đã không có bố nên rất ngoan ngoãn hiểu chuyện. Nhưng khi nhìn thấy người khác có bố chơi cùng, thằng bé cũng sẽ lộ ra vẻ mặt ghen tị.

May mà có Giang Nhiên thường xuyên chơi cùng thằng bé, không để thằng bé cảm thấy quá cô đơn.

Suy nghĩ trở lại, tôi nhìn vào điện thoại bên cạnh: "Gần đến giờ rồi, Tả Tả, chúng ta xuất phát thôi."

Ở sân bay, tôi nhìn người đàn ông đi ngược sáng mỉm cười: "Có mệt không?"

Giang Nhiên bật cười: "Em nói chuyện đàng hoàng chút đi, hai tiếng máy bay thì mệt cái gì?"

Đứa trẻ bên cạnh kéo kéo vạt áo Giang Nhiên: "Chú Giang ơi! Có quà cho con không?"

Giang Nhiên theo thói quen bế Tả Tả lên, giọng điệu cưng chiều: "Tất nhiên rồi. Về nhà chú lấy cho."

Tôi đi theo sau hai người, nhìn hai bóng dáng một lớn một bé phía trước, tâm trạng vui vẻ hơn một chút. Tôi quen Giang Nhiên là một sự tình cờ, đó là lúc Tả Tả sáu tháng tuổi, có một đêm thằng bé đột nhiên sốt cao không hạ.

Lúc đó tôi còn là một bà mẹ trẻ, cũng không biết lái xe, nơi tôi ở lại không có taxi. Trong lúc nóng vội, tôi chợt nhớ đến người hàng xóm đối diện có xe, thế là tôi bế Tả Tả sang gõ cửa, may mà hàng xóm ở nhà.

Giang Nhiên vừa tắm xong, quấn khăn tắm lau tóc ra mở cửa. Tôi không nhận ra sự lúng túng trong khoảnh khắc của anh ấy, chỉ luống cuống lặp đi lặp lại một câu: "Mong anh giúp đỡ, đưa mẹ con tôi đến bệnh viện, cứu con tôi với."

Giang Nhiên lập tức quyết đoán quay vào phòng thay quần áo, lấy chìa khóa xe nhét vào túi áo. Lúc đi ngang qua tôi, anh ấy còn tiện tay bế lấy Tả Tả.

Tôi lẽo đẽo theo sau, không ngừng cảm ơn.

Mãi đến khi bác sĩ chẩn đoán Tả Tả chỉ bị viêm họng cấp, tiêm một mũi hạ sốt rồi kê thêm thuốc là sẽ khỏi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Trên đường về, trong xe im ắng, Tả Tả co ro trong lòng tôi ngủ thiếp đi.

Hồi lâu, Giang Nhiên đột nhiên lên tiếng: "Ba của đứa bé đâu?"

Tôi cúi đầu: "Chết rồi."

"Xin lỗi." Giọng Giang Nhiên hối hận.

"Không sao." Tôi nhìn ra cửa sổ xe.

Dù chưa c.h.ế.t thì cũng chẳng khác gì chết.

Xét cho cùng, đêm hoang đường đó là do tôi chủ động, sự tồn tại của Tả Tả cũng là do tôi cố chấp, thậm chí còn không dám nói cho anh ấy biết.

5

Lúc Tả Tả đang nghịch bộ đồ chơi Lego mà Giang Nhiên mang đến, Giang Nhiên đi đến chỗ tôi: "Lê Diêu, tặng em."

Tôi nhìn món quà có bao bì trông đã rất đắt tiền, lắc đầu: "Cảm ơn anh, nhưng em không nhận được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/theo-duoi-vo-yeu/chuong-4-6.html.]

Anh ấy nhất quyết nhét đồ vào tay tôi: "Cứ coi như là thù lao, cuối tuần đi dự tiệc với anh. Em biết đấy, mấy buổi tiệc này không có bạn nữ đi cùng thì mất mặt lắm."

Mấy năm lăn lộn ngoài đời, tôi cũng đã gặp đủ loại người trong giới này. Nghĩ vậy, tôi gật đầu, đồng ý với yêu cầu của Giang Nhiên, nhưng không ngờ lại gặp lại Trì Hựu trong tình cảnh như thế này.

6

Đến nơi đã hẹn, Giang Nhiên ra cửa đón tôi vào. Vừa vào phòng, tôi ngẩng đầu lên liền thấy Trì Hựu ngồi ngay chính giữa. Còn cô gái trang điểm xinh đẹp bên cạnh anh ấy chính là Tống Lê.

Tôi đã từng gặp cô ấy.

Không lâu sau khi tôi và Trì Hựu yêu nhau, Tống Lê đã từng đến trường của chúng tôi. Lúc đó, cô ta khóc đến đỏ hoe cả mắt, nhưng vẫn cứng đầu hỏi Trì Hựu: "Anh thật sự không thể thử thích em sao? Em đã thích anh năm năm rồi. Cô ta có gì tốt chứ? Sao anh lại thích cô ta vậy?"

Lúc đó Trì Hựu đã nói gì nhỉ?

"Có thể cô ấy không phải là người tốt nhất. Nhưng cô ấy đứng ở đó, tôi đã thích cô ấy rồi."

Vậy còn bây giờ thì sao?

Tôi đứng bên cạnh Giang Nhiên, thấy Trì Hựu sững người một chút, còn Tống Lê bên cạnh anh ấy thì cau mày: "Cô là... Lê Diêu?"

Tôi hít sâu một hơi, mỉm cười, đồng thời khoác tay Giang Nhiên: "Phải, tôi là Lê Diêu. Lâu rồi không gặp, Tống Lê."

Nói xong, tôi nhìn thấy Tống Lê ghé sát tai Trì Hựu thì thầm to nhỏ, lại thấy Trì Hựu vỗ vỗ mu bàn tay cô ta, lắc đầu.

Sau đó, Tống Lê bực bội ngồi thẳng dậy. Còn tôi đi theo Giang Nhiên ngồi xuống chỗ bên cạnh Trì Hựu.

Vừa ngồi xuống, Giang Nhiên như đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Ai đang trông Tả Tả vậy?"

"Tôi đưa đến chỗ Điềm Điềm rồi."

Tống Lê bên cạnh không giấu nổi vẻ kinh ngạc: "Cô đã có con rồi?"

Tôi thản nhiên nói: "Có gì lạ sao? Kết hôn sinh con chẳng phải là chuyện bình thường à?"

Chưa kịp để tôi nói tiếp, Giang Nhiên đã đột ngột lên tiếng: "Cô Tống hình như hơi tò mò về chuyện riêng của Diêu Diêu nhà tôi rồi đấy."

Tôi vô thức liếc nhìn Trì Hựu.

Anh ấy đột nhiên cười: "Bạn gái tôi tò mò nhiều. Thông cảm cho cô ấy chút."

Tôi kéo tay áo Giang Nhiên, lắc đầu. Thấy vậy, anh ấy hừ lạnh một tiếng. Sau đó, tôi đứng dậy đi vào toilet, dùng nước lạnh rửa mặt, bình tĩnh lại.

Rời đi năm năm, việc anh ấy và Tống Lê đến với nhau là chuyện đương nhiên.

Tôi còn ở đây tự đa sầu đa cảm cái gì chứ?

Ra khỏi toilet, đột nhiên có người kéo tay tôi lại, tôi ngẩng đầu lên nhìn, là Trì Hựu.

Anh ấy mỉm cười mỉa mai: "Lê Diêu, tính ra thì em cũng thay người yêu nhanh đấy. Được đấy, phân biệt được con của ai không vậy?"

Tôi đứng yên, hít sâu một hơi: "Có gì khác biệt sao? Con là của tôi là được rồi."

Sau đó, tôi liếc nhìn Trì Hựu đang sững sờ tại chỗ, bước qua anh ấy quay trở lại phòng.

Ánh mắt lo lắng của Giang Nhiên đổ dồn lên người tôi, thấy tôi vẫn bình thường anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Loading...