Chạm để tắt
Chạm để tắt

THANH ĐAN - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-07-10 12:17:31
Lượt xem: 191

(13) 

Còn hai ngày nữa sẽ đến ngày rằm tháng chạp, những hạt mưa ngâu như sương rơi xuống làm ướt đẫm hết cả vạc áo cổ lọ của tôi. 

 

Trưa hôm nay, Đan buộc phải cùng tôi ngồi xem xét xem hai vụ án lúc trước có liên quan gì đến nhau không. 

 

Tôi hỏi ông trưởng làng:  

 

“Ông Vũ đã chịu đưa xác vợ cho người khâm liệm chưa?” 

 

-“Rồi, khó lắm mới thuyết phục được ông ta” 

 

Đan nói ra suy nghĩ của mình:  

 

“Không thể tìm ra nguyên nhân nào hợp lí hơn việc hai người ấy c.h.ế.t là do tai nạn” 

 

Tôi cùng ông Hùng cũng biết rõ điều đó, nhưng để trấn an lòng dân, ông ta bắt buộc phải mở cuộc điều tra. 

 

Tôi đề xuất: “Không phải bà Giêng đã bảo là do thứ gì đó đã làm cho lục phủ ngũ tạng của con trai ông Vũ mục rữa sao” 

 

“Chỉ cần chờ xem bà vợ có bị triệu chứng như vậy không là được” 

 

Tuy nhiên, chưa kịp đợi tôi đi hỏi người khâm liệm thì ông ta đã tự mò đến rồi. 

 

Nhìn bộ dạng tất tả của ông ấy, tôi phần nào đoán ra lại có chuyện chẳng lành rồi. 

 

Quả thực như vậy, ông ta báo tin: 

 

“Nội tạng của vợ ông Vũ... mục rữa rồi!” 

 

“Lớp da bên ngoài vẫn còn nguyên vẹn, nhưng... cái phần bên trong đó đã sớm phân hủy không còn hình dạng!” 

 

Ông Tư Hùng lúc này mới như biết được gì đó: 

 

“K-không thể nào... vẫn chưa đến ngày cơ mà...” 

 

Tôi biết, ngày ông ta ám chỉ đến chính là ngày trăng tròn theo lời bà Giêng. 

 

Đập tay xuống bàn, ông Hùng toát mồ hôi nói với hai chúng tôi: 

 

“D-Dừng lại! Không điều tra thêm gì nữa” 

 

Nói đoạn, ông ta lảo đảo chống cây gậy mộc bước đi gọi người. 

 

Trời đã nhá nhem tối, ông già canh phu thường ngày vẫn hô câu “Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa” nay lại đổi sang một thông báo khác: 

 

“Ngày rằm sắp tới, không được ra ngoài!”  

 

Hỏi ra mới biết, đây là vùng biên giới nằm sát ranh với phương Bắc, nên truyền thống đánh canh này vẫn được người ở đây sử dụng. 

 

Cả làng đều đang hoang mang lo sợ, không ái dám ra bên ngoài, càng không dám thắp đèn lên. 

 

Hoặc có lẽ, họ sợ rằng, nếu đèn được thắp lên thì nó sẽ dẫn “lũ chuột” vào nhà. 

 

Duy chỉ có tôi là vẫn bình chân như vại, còn ngang nhiên ra trước hiên nhà uống trà thưởng trăng. 

 

Thanh Đan vẫn là không chịu được tôi phá sức như vậy, cậu ấy cuối cùng chỉ đành bước ra gọi tôi vào: 

 

“Vào trong đi, cậu không nghe thông báo à?” 

 

Tôi không nói gì, mắt chỉ nhìn khuôn mặt lo lắng của Đan mà kiếm lấy chút thương xót. 

 

Đã thức gần tròn hai ngày, tôi vẫn không cho phép bản thân chìm vào giấc ngủ. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/thanh-dan/chuong-13.html.]

Có lẽ vành mắt tôi đã thâm quần, trông rất thảm hại... 

 

Thanh Đan đau lòng mà đưa tay chạm vào mắt tôi. 

 

“Cậu lại mơ thấy ác mộng rồi?” 

 

Tôi gật đầu. 

 

Nhìn dáng vẻ cô ấy như vậy, tôi buộc miệng giận hờn: 

 

“Cậu không cần quan tâm tôi, đừng gieo hi vọng như thế nữa” 

 

Nghe vậy, bàn tay đang chạm vào mặt tôi bất giác sững lại rồi liền rút ra. 

 

Tôi trước giờ vẫn cao hơn Đan một cái đầu, nhìn hành động của cô ấy như vậy.  

 

Nếu là trước đây, khi cô ấy chưa nhẫn tâm từ chối tình cảm của tôi, có lẽ tôi đã hạnh phúc đến tận mây rồi. 

 

Vành tai Thanh Đan bỗng nhiên đỏ ửng, cô ấy xoa xoa lòng bàn tay mà phân bua: 

 

“Chỉ là thói quen---” 

 

Chưa kịp nói hết câu, tôi đã không kìm được mà nắm lấy cằm Thanh Đan nâng lên, chặn những lời bao biện của cô ấy lại. 

 

“Ư-ưm!” Thanh Đan mắt trợn tròn không tin được, liền dùng tay đ.ấ.m vào n.gực tôi muốn thoát ra. 

 

“Cậu vẫn muốn giả vờ đúng không?” 

 

Đan thở hồng hộc, vành mắt đã ửng đỏ. 

 

Tôi còn lạ gì người này nữa, ngoài lạnh trong nóng. Dáng vẻ cô ấy giận dữ lúc trước có biết bao nhiêu lỗ hổng cơ chứ. 

 

☂️しᏬᎽႶ しᏬᎽႶ☂️

Đan cúi đầu, không trả lời. 

 

Tôi liền cả giận mà đẩy cô ấy vào vách tường, hôn còn tàn nhẫn hơn lúc trước.  

 

Nếu đã không muốn nói lí do vì sao lại từ chối tôi nhẫn tâm như vậy, vậy thì không cần nói gì nữa. 

 

Nếu đã không dùng khuôn miệng nhỏ nhắn này nói ra sự thật, vậy thì tôi sẽ dùng lưỡi của mình để chặn nó lại, không cho nó phát ra những lời giảo biện làm đau người khác nữa. 

 

Dưới ánh trăng lập lòe, khi mà người ta đã tắt hết đèn lại có hai bóng người dằn co trước hiên nhà. 

 

Chiếc áo khoác mỏng của Đan đã bị tôi hồ nháo làm rơi xuống nền gỗ lạnh. 

 

Được một lúc, Thanh Đan đã bị tôi đẩy xuống sàn nhà lúc nào không hay. 

 

Dáng vẻ một cô thiếu nữ nằm dưới mặt đất, quần áo lộn xộn làm lộ ra những phần da trắng ngần. Hai má cô lại ửng hồng dưới đôi mắt ứa lệ đầm đìa làm cho người ta xao xuyến không thôi. 

 

Tôi nuốt ực một tiếng, nói:  

 

“Không thích tôi cũng được, nhưng tôi thề sẽ không bao giờ để cậu rơi vào tay đứa nào khác!” 

 

Hình ảnh diễm lệ của ánh sáng tối cao này sao có thể để phàm nhân tục tĩu bọn chúng thấy được chứ. Tuyệt đối không thể! 

 

Nhưng chưa kịp thưởng thức hết mỹ vị, trước mắt tôi đã hoa lên một mảng mờ đặc. 

 

Tôi đưa tay sờ lên mũi, cảm giác này là bị chảy m.á.u mũi rồi. 

 

“Mẹ nó... đúng là... nên đi ngủ...” 

 

Dù rất không muốn dừng lại ở thời khắc này, nhưng vì đã không ngủ quá lâu làm cho cơ thể tôi không thể chống đỡ thêm nữa. 

 

Tôi cuối cùng lại gục ngã, nằm đè lên người Đan rồi ngất xỉu.

Loading...