Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thái tử phi đột ngột qua đời - Phần 5

Cập nhật lúc: 2024-06-21 21:28:02
Lượt xem: 910

10

Trên đường về phủ, ta và Lục Tử Thần ngồi đối mặt nhau trên chiếc giường êm ái ở hai bên xe ngựa, Lục Định không có ở đây.

Lục Tử Trần nhìn ta bằng ánh mắt dò xét, ta cũng dùng ánh mắt đó nhìn hắn.

"Người không có bệnh chứ? Quan hàm của ngươi mấy phẩm, lại dám đánh Thái tử! Chuyện này một khi truyền ra ngoài, phụ thân ngươi cũng không che chở được cho ngươi!"

"Phụ thân ca?" Lông mày bên phải Lục Tử Trần hơi nhướng lên, "Không phải là phụ thân chúng ta sao?"

Ta đang tự hỏi mức độ nguy hiểm của việc thay đổi xưng hô và làm thế nào để tránh việc này, Lục Tử Trần tiếp tục,

"Vừa rồi ta thấy muội rất vui vẻ, hận không thể ta đánh hắn đ..iên cuồng hơn một chút. Như thế nào? Không đau lòng cho Thái tử ca ca của muội sao?"

"Vốn dĩ là đau." Ta ôm ngực, "Nhưng làm người mà, phải có lương tâm và lẽ phải, muội tuy rằng chán ghét Phượng Phi Phi, nhưng, nàng so với sâu bướm còn tốt hơn nhiều lắm!"

Phượng gia chúng ta, đời đời làm tướng. Vỡ đầu, đổ m//áu, bảo vệ quốc gia, đương nhiên so với đám con cháu hoàng khố sống ở kinh thành phồn hoa tốt hơn nhiều.

"Sâu bướm?" Lục Tử Trần thấp giọng lặp đi lặp lại, âm cuối hơi nhướng lên, mang theo một trăm vạn phần nghi hoặc.

"Chẳng lẽ không phải?!". Ta phản bác hợp lý, lập tức giật mình, đột nhiên nhớ tới hình như ta từng đặt cho Lục Tử Trần một biệt danh " Bụi sâu bướm ".

Ta hơi chột dạ, vội vàng bù đắp: "Đương nhiên, ta cũng là sâu bướm."

"Hãy gọi là 'Bụi sâu bướm'," hắn nói.

"Bụi sâu bướm." Giọng điệu của ta bình tĩnh, trầm hẳn xuống.

"Phải lớn tiếng một chút, kiêu ngạo một chút, đắc ý một chút, hận không thể giẫm ta dưới chân."

Có quá nhiều cảm xúc mà ta không thể hiểu được trong mắt hắn. Tâm tình ta phức tạp, quá khứ lần lượt ùa về.

Ta nhớ khi còn nhỏ, một lần hồi kinh, ta cùng hắn, còn có Thái tử, kỳ thật có cùng nhau chơi đùa. Bọn họ đều đánh không lại ta, mà ta thích nhất là bắt nạt Lục Tử Trần. Người này đúng là kinh người... Ta nghĩ vậy nhưng trong lòng rất chua xót.

Cuối cùng ta quay đầu, mở một góc của rèm cửa, nhìn vào người qua lại trên đường phố, nói một cách không tự nhiên: "Ca bị bệnh rồi! Bị Phượng Phi Phi ngược đãi."

Lục Tử Trần trầm mặc, một hồi lâu mới mở miệng, giọng nói thấp như thể phát ra từ bụi bặm.

"Có lẽ...".

"Ta nhớ nàng...".

Vì lý do nào đó, ta muốn khóc.

 

11

Bữa ăn đầu tiên của ta ở Lục phủ. Ta phát hiện ra rằng đầu bếp nấu rất ngon, đặc biệt là thịt bò sốt chấm khô, ớt thơm, vừng vừa phải, ta ăn nhiều hơn một vài miếng.

Họ Lục quá keo kiệt.

Lục phu nhân vừa thấy ta ăn bảy, tám, chín, mười miếng thịt bò, lập tức gắp bắp cải cho ta, đem chén nhỏ của ta chất thành một ngọn đồi bắp cải mới dừng, còn nói cái gì tốt cho da, nói ta thích ăn! Và hỏi ta sao khẩu vị lại thay đổi? Bắp cải nhà chúng ta trồng...

Ta quả thực không muốn chửi bới, đường đường là nhà Tể tướng, không mua được dầu và muối, lại nấu cải thảo bằng nước lã! Lục Trà Trà cũng là một người lập dị, thực sự thích những món ăn nhạt nhẽo như vậy.

Để không lộ chân tướng, ta nhìn không chớp mắt, chống lại sự cám dỗ của thịt bò sốt bằng ý chí mạnh mẽ, và nhét cải thảo vào miệng một cách khó khăn.

Đáng ghét chính là Lục Tử Trần, hắn ngồi bên cạnh ta, ăn rất nhiều thịt bò sốt! Một chút dáng vẻ quý công tử cũng không có! Mùi thịt bò, tiếng nhai chóp chép, từ trong miệng hắn bay ta. Ta... Ta hận không thể ăn một hơi cho đã!

12

Vào ban đêm, vì ăn không đủ chất ta đặc biệt đói. Ta nằm trên giường, khoanh chân, sờ vào cái bụng teo tóp của mình, không rảnh tự hỏi cái c//hết của Thái tử phi đến cuối cùng sẽ mang đến những thay đổi gì cho triều đình, đại cục. Chỉ nghĩ đến việc đợi trời tối hơn một chút, có nên vào phòng bếp trộm một con gà làm gà gọi hoa, tiện thể nướng thêm một củ khoai lang? Hay là trèo ra khỏi tường ăn khuya? Mì bò kho tàu ở thành đông rất ngon!

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Hoặc là đi Phủ Tướng quân? Ta có đầy đủ dụng cụ làm thịt nướng ở đó, còn có mấy cây nấm nhỏ trước đó phái người đi đào, hẳn là đã sớm đưa tới... Mùa này nấm nhỏ hầm canh gà, hiếm khi làm cho mọi người có thể dằn bụng được!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/thai-tu-phi-dot-ngot-qua-doi/phan-5.html.]

"Bùm bùm bùm bùm."

"Trà Trà." - Giọng Lục Tử Trần truyền đến.

Ta kéo chăn trùm kín mặt, đêm xuống liệu còn ai có thể lặng lẽ suy nghĩ về những chuyện trọng đại của đời người như “Ăn gì?!"

"Muội không lên tiếng ta sẽ vào!" Lời còn chưa dứt, Lục Tử Trần đã đẩy cửa vào.

Ta xoay người ngồi dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn: "Ta không cần phải nói nữa. Gia giáo phủ Tể tướng đâu?! Vị này ở trong dân gian, chính là tồn tại "công tử thế vô song", chỉ có chút lễ nghĩa như vậy? ? Đây là sự bóp méo bản chất con người, hay là đạo đức suy đồi?!

"Sao lại nằm sớm như vậy?" Lục Tử Trần nhìn thoáng qua chiếc giường ta vừa nằm: "Ngày thường lúc này, không phải muội đang đọc sách, thì là đang viết chữ, hoặc là đánh đàn, vẽ tranh...".

Ta muốn đánh ai đó một lần nữa.

Không phải ta chưa từng xem qua giá sách Lục Trà Trà, ngoại trừ Tứ Thư Ngũ Kinh, chính là Ngũ Kinh Tứ Thư, ngay cả một cuốn binh pháp cũng không có! Càng không thể có một cuốn địa lý thực dụng của sông núi!

"Hôm nay có chút mệt mỏi." Ta cắn răng hàm sau, rất không tình nguyện gọi ca ca, "Ca ca nếu không có việc gì, ca cũng sớm nghỉ ngơi đi!"

Lục Tử Trần vẻ mặt tiếc nuối: "Vậy sao? Ta còn tưởng rằng tối nay muội ăn không no, liền kêu người nướng gà cho muội, nhân tiện cắt một ít thịt bò"

Ta, ta, ta... Tuyến nước bọt trong miệng ta tiết ra ồ ạt, ta lẳng lặng nuốt nước bọt.

"Đã nướng xong chưa?"

"Ừm."

"Vậy nếu đã nướng rồi, chúng ta vẫn là không nên lãng phí! Thật đáng xấu hổ!"

Ta liếc nhìn về phía cửa, quả nhiên có hạ nhân bưng khay đứng ở trong viện. Lục Tử Trần cho người mang thức ăn vào.

Cả một con gà nướng, da gà vàng ươm, trên mặt còn bôi tương ớt, chỉ mới ngửi thấy, đã làm người ta muốm động ngón tay. Bên cạnh là thịt bò sốt vừa ăn vào buổi tối và hai đĩa ớt bột chấm khô.

Ngoài ra, một đĩa đậu phộng, một bầu Nữ Nhi Hồng và 2 cái chén. Tất cả mọi thứ ta thích ăn!

"Muội sao có thể ăn nhiều ớt như vậy?" Ta cố hết sức sắm vai Lục Trà Trà, một tay sờ lên khuôn mặt xinh đẹp, nhu nhược nhược yếu: "Đối với làn da không tốt."

"Tâm tình ta không tốt, coi như muội bồi ta." Lục Tử Trần không nhìn ta, hai mắt rũ xuống, tự mình rót đầy hai chén rượu. Mùi thơm của rượu nhất thời tràn ngập cả căn phòng.

Nữ Nhi Hồng ở đây rất ngon! Không thua kém của Đông Cung! Ta hận không thể uống một hơi cạn sạch, nhưng ta không phải là người ngốc nghếch? Ta kìm lại ham muốn của mình: "Nữ nhi không thể uống rượu."

Ta nhíu mày, bắt chước bộ dáng lần trước Lục Trà Trà cùng Thái tử ăn cơm, thật đoan trang.

Lục Tử Trần cười khẽ, hướng ánh mắt sủng nịch về phía ta, đưa cho ta một chén rượu đầy.

“Muội đã quên sao? Đó là ở trước mặt người ngoài, ở chỗ ca ca, muội không cần làm vậy!"

Ồ? Ta nhận lấy chén, đang tưởng tượng một nữ nhi như Lục Trà Trà sẽ uống rượu như thế nào, nhấp một ngụm nhỏ hay ngăn ống tay áo?”

Ta cúi đầu nhìn xuống rồi uống.

Còn rượu thì sao? Có ai uống một chén rượu vài lần không? Có chuyện gì với mùi rượu trong miệng ta vậy? Khóe miệng hình như còn lưu lại một chút. Chất cồn trong linh hồn không cho đầu óc ta có cơ hội suy nghĩ gì, lưỡi ta đảo quanh miệng, giọt cuối cùng cũng nhanh được uống vào.

Ta cắn môi, tiếc rằng chén rượu quá nhỏ, loại rượu như Nữ Nhi Hồng nên uống bằng bát lớn!

Lục Tử Trần nhìn ta. Cả người ta đang ở trong trạng thái hóa đá một nửa.

Lục Trà Trà sẽ không bao giờ uống như thế này! Chao ôi, quả nhiên, người xưa quả là không lừa ta: uống rượu là một sai lầm!

"Ta... chính là..." ta cố tìm cớ.

Lục Tử Trần Lại nở nụ cười, đưa tay xoa xoa trên đầu ta: "Vẫn là muội muội ngoan, biết tâm tình ca không tốt, nguyện ý bồi ca uống rượu."

Ta thở dài một hơi, đây xem như là lừa được hắn rồi sao?

 

Loading...