Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thái Hậu Muốn Đăng Cơ - Phần 6

Cập nhật lúc: 2024-08-25 10:28:48
Lượt xem: 421

14.

 

Tiêu Tử Quân nhìn ta, rồi lại nhìn Tần Uyển Du.

 

Lúc này ta và Tần Uyển Du tạo thành hai hình ảnh đối lập rõ rệt. Những lời của ta đều nhằm bảo vệ danh dự cho hắn, trong khi Tần Uyển Du chỉ gây rối và có ý đồ ly gián mối quan hệ giữa mẹ con ta và hắn.

 

So sánh hai bên, Tiêu Tử Quân càng thêm bất mãn với Tần Uyển Du, hắn tức giận quát lên với nàng ta: "Xin lỗi mẫu hậu, rồi ra ngoài sân quỳ phạt."

 

Tần Uyển Du cũng nhận ra mình đang ở thế yếu, biết rằng nếu tiếp tục chống đối, nhất định sẽ càng đẩy Tiêu Tử Quân ra xa, nên nàng ta chỉ có thể cúi đầu xin lỗi ta.

 

"Thái hậu nương nương thứ tội, là Uyển Du không biết điều..."

 

Nói xong, nàng ta ngoan ngoãn đi ra ngoài, bất chấp những ánh mắt hiếu kỳ của các thái giám và cung nữ trong sân, cứ thế quỳ xuống.

 

Ta không khỏi đánh giá cao Tần Uyển Du một chút, nàng ta quả thật biết co biết duỗi, có thể nhẫn nhịn trong phủ suốt nhiều năm như vậy, quả nhiên không phải người đơn giản.

 

Lúc này, Tiêu Tử Quân tiến lên đỡ ta, dẫn ta đến ngồi xuống bên cạnh.

 

"Mẫu hậu, người dạy dỗ rất đúng. Người luôn nghĩ cho trẫm, là trẫm đã quá coi trọng Uyển Du, từ nay về sau trẫm nhất định sẽ ghi nhớ lời mẫu hậu, cẩn trọng lời nói và hành động..."

 

Nhìn vẻ mặt chân thành của Tiêu Tử Quân, ta biết rằng màn trình diễn vừa rồi đã đạt được hiệu quả mong muốn.

 

Những lời ta vừa nói không chỉ nhằm ly gián giữa Tiêu Tử Quân và Tần Uyển Du, mà còn khiến Tiêu Tử Quân bớt cảnh giác với ta, nghĩ rằng ta luôn suy nghĩ cho hắn, từ đó làm nền tảng cho những việc ta sẽ làm sau này.

 

Ta nhìn Tiêu Tử Quân hỏi: "Nhà họ Tống phải làm sao? Nghe nói Tống Khiết vẫn luôn cáo bệnh?"

 

Ta phái người dò hỏi chuyện triều chính chắc chắn không giấu được Tiêu Tử Quân, nên ta quyết định nói thẳng ra.

 

Nghe ta nói, sắc mặt Tiêu Tử Quân trở nên khó coi, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng: "Tống Khiết nói rằng bị thương trên tiền tuyến, luôn cáo bệnh, trẫm cũng không thể nói gì, dù sao cũng là vì nước mà bị thương, thật là một lão già đáng ghét."

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Lão già này vô liêm sỉ như vậy, thì đừng trách trẫm tàn nhẫn."

 

15.

 

Nghe Tiêu Tử Quân nói vậy, trong lòng ta không khỏi giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, vội vàng hỏi: "Hoàng thượng định làm thế nào?"

 

Tiêu Tử Quân lạnh lùng đáp: "Không thể kéo dài thêm nữa, nếu cái c.h.ế.t của Tống thị bị lộ ra ngoài, nhà họ Tống chắc chắn sẽ phản. Tống Khiết, lão già đó, nhất định phải chết."

 

"Trẫm đã sắp xếp một nhóm tử sĩ để ám sát Tống Khiết. Chỉ cần g.i.ế.c được Tống Khiết, nhà họ Tống sẽ rối loạn, trẫm sẽ nhân cơ hội này nói rằng Tống Khiết c.h.ế.t dưới tay gian tế Thổ Phồn, rồi thừa dịp con trai ông ta, Tống Kiệt, chưa trở về, sẽ dễ dàng đoạt lấy binh quyền."

 

"Sau đó, trẫm sẽ hạ lệnh cho Tống Kiệt tiến công Thổ Phồn, khi đó chỉ cần tìm cơ hội để hắn c.h.ế.t dưới tay người Thổ là xong..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/thai-hau-muon-dang-co-klda/phan-6.html.]

 

Trong lòng ta lạnh lẽo, Tiêu Tử Quân quả thực là kẻ tàn nhẫn, trong lòng đã tính toán nhiều mưu kế như vậy, mà những mưu kế này chưa biết chừng lại có thể thực hiện được.

 

Thật uổng công cha ta vì giúp hắn đăng cơ, suốt những năm qua tận tâm tận lực, thậm chí dâng hiến tất cả công lao trong quân đội cho Tiêu Tử Quân, nhờ đó hắn mới có thể nổi bật giữa các hoàng tử khác dưới triều Tiên Hoàng. Không ngờ cuối cùng lại bị Tiêu Tử Quân hãm hại đến tận cùng.

 

"Không được!"

 

Ta cắt ngang lời Tiêu Tử Quân.

 

Tiêu Tử Quân quay đầu nhìn ta, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Mẫu hậu thấy có điều gì không ổn?"

 

16.

 

Trước ánh mắt dò xét của Tiêu Tử Quân, ta cố gắng kiềm chế cảm xúc, không để lộ chút sơ hở nào: "Tống Khiết đã chinh chiến nhiều năm, cảnh giác vô cùng, nay ông ta giả bệnh, chắc chắn đã có đề phòng. Dù có phái tử sĩ đi ám sát, cũng không thể đảm bảo thành công."

 

"Nếu làm kinh động đến ông ta, Tống Khiết sẽ lập tức mang người tạo phản. Ông ta ở kinh thành, còn Tống Kiệt ở biên cương, hai bên hợp sức sẽ rất phiền phức."

 

Tiêu Tử Quân cau mày suy nghĩ về lời ta nói, một lúc sau hắn khẽ gật đầu: "Mẫu hậu nói cũng có lý, nhưng nếu không sớm g.i.ế.c Tống Khiết, cái c.h.ế.t của Tống thị cũng không thể giấu lâu được."

 

Nói đến đây, Tiêu Tử Quân liếc nhìn Tần Uyển Du đang quỳ ngoài sân, vẻ mặt có phần khó chịu.

 

"Trẫm đã quá vội vàng, nếu đợi thêm một thời gian nữa mới g.i.ế.c Tống thị thì tốt rồi."

 

Nhìn sắc mặt Tiêu Tử Quân, ta hiểu rõ, việc hắn đột ngột hạ độc g.i.ế.c ta chắc chắn là do Tần Uyển Du thúc ép. Nàng ta không muốn thấy ta làm hoàng hậu, nên đã xúi giục Tiêu Tử Quân.

 

Tuy nhiên, Tiêu Tử Quân đồng ý hạ độc cũng bởi sau khi thành công đăng cơ, hắn đã trở nên tự mãn, nghĩ rằng mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát.

 

"Ta có một cách!"

 

Ta chậm rãi lên tiếng, Tiêu Tử Quân nghe vậy liền nhìn về phía ta.

 

Ta không nói gì thêm, đứng dậy bước đến bàn, cầm bút lông, tùy ý viết vài chữ.

 

Tiêu Tử Quân nhìn thoáng qua, lộ vẻ kinh ngạc: "Mẫu hậu, người có thể bắt chước nét chữ của Tống thị?"

 

Ta mỉm cười gật đầu: "Ta đã sớm tính toán cho con rồi. Giờ ta sẽ dùng danh nghĩa của Tống thị viết một lá thư gửi cho Tống Khiết, làm yên lòng ông ta. Ba ngày nữa, lễ phong hậu sẽ diễn ra như bình thường, khi đó Tống Khiết vào cung, chúng ta sẽ bí mật bắt giữ ông ta, khi ấy mọi việc sẽ nằm trong tầm tay."

 

Tiêu Tử Quân lộ rõ vẻ phấn khích: "Mẫu hậu thật cao minh, cứ thế mà làm."

 

Thấy Tiêu Tử Quân đồng ý, ta thở phào nhẹ nhõm, lập tức viết một lá thư báo bình an cho cha theo cách viết của ta trước đây.

 

Sau khi viết xong, Tiêu Tử Quân còn xem qua một lần, thấy không có vấn đề gì liền bảo người mang đến phủ Tống.

Loading...