Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tạm biệt - 8

Cập nhật lúc: 2024-07-30 21:46:29
Lượt xem: 1,145

Cuối cùng, khi Như Băng Thanh được ba tuổi, bố của Như Tử Hào đã đưa cô bé đến một thành phố khác trong khi vợ ông ta bị ốm phải nhập viện, rồi thản nhiên bỏ rơi Như Băng Thanh.

 

Vì sự cố này, bệnh tình của mẹ Như Tử Hào trở nên tồi tệ hơn và bà đã qua đời trong hận thù.

 

Như Tử Hào không thích cha mình bắt đầu từ thời điểm đó. Nhưng anh ấy còn trẻ và không thể chống lại cha mình.

 

Mãi cho đến khi anh ấy có một sự nghiệp thành công, anh ấy mới có thể tìm đi tìm em gái. Tuy nhiên, anh ấy chưa thể được tìm được. Nhiều manh mối nói với Như Tử Hào rằng có thể Như Băng Thanh đã c.h.ế.c

 

Như Tử Hào cảm thấy có lỗi.

 

Khi hấp hối, anh ta đã nói cho Giang Biệt Chi biết bí mật trong lòng mình và nhờ Giang Biệt Chi, nếu một ngày nào đó có thể tìm thấy em gái của mình, hãy chăm sóc giúp anh.

 

Đây là tâm nguyện cuối cùng của bạn thân, Giang Biệt Chi đã ghi nhớ nó trong lòng.

 

Sau nhiều khúc mắc, Như Băng Thanh xuất hiện. Cô ta cùng tuổi và họ Như.

 

Giang Biệt Chi nghĩ đi nghĩ lại về bản lý lịch của cô ta, càng xem càng cảm thấy thích thú.

 

“Đợi một chút.”

 

Tôi lớn tiếng cắt ngang: “Cô bé bị bỏ rơi từ nhỏ, sao vẫn mang họ Như?”

 

19

 

Như Băng Thanh giải thích: “Bởi vì tôi có khóa trường sinh.”

 

Cô ta rút ra một chiếc khóa bạc, chữ “Như” được khắc trên đó.

 

“Khi bố mẹ nuôi đón tôi, chiếc khóa này đã ở trên cổ tôi.”

 

“Còn những bằng chứng khác thì sao? Anh đã làm xét nghiệm DNA chưa?”

 

“Không được, chị Phúc Vũ, chị quên rồi sao? Anh trai và bố mẹ tôi đều đã c.h.ế.c”

 

Như Băng Thanh nói một cách đáng thương và nghiêng người về phía Giang Biệt Chi.

 

“Chị Phúc Vũ, chị đang nghi ngờ em sao? Không biết chị có tin vào linh tính của quan hệ huyết thống hay không. Thật ra, từ nhỏ em đã luôn có cùng một giấc mơ, trong giấc mơ đó, em có một người anh trai chính là Như Tử Hào, lớn hơn em vài tuổi và có một người bố không thích minh, một người mẹ ốm yếu.”

 

Tôi giật giật khóe miệng, không thốt ra lời.

 

Một lúc sau, tôi hỏi Giang Biệt Chi: “Anh sẽ tin chuyện như vậy chứ?”

 

“Dĩ nhiên là tin.”

 

Giang Biệt Chi luôn nghiêm khắc: “Chính ký ức của cô ấy cuối cùng đã cho phép tôi xác nhận danh tính của cô ấy.”

 

“Ký ức?”

 

“Cô ấy nhớ từng ngóc ngách ngôi nhà của mình và về cơ bản khá chính xác.”

 

Trong mắt Như Băng Thanh thoáng qua chút tự mãn.

 

Tôi và Tiểu Bạch nhìn nhau.

 

Cô ta thậm chí còn nhớ điều này, vì vậy cô ta thực sự không thể phạm lỗi.

 

Tôi ngả lá bài cuối cùng.

 

Tôi nhẹ nhàng nói: “Đã như vậy thì làm xét nghiệm DNA cũng yên tâm hơn.”

 

Như Băng Thanh cau mày: “Chị Phúc Vũ, chị không nghe những gì em vừa nói sao? Anh trai và bố mẹ của em đều đã qua đời”

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

“Bà ngoại cũng làm được mà?” Tôi cười: “Phải không Tiểu Bạch?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tam-biet-ardc/8.html.]

“Đúng vậy.” Tiểu Bạch cũng cười nói: “Tôi đã liên lạc trước với bà ngoại của Tử Hào, trước khi đến đây tôi đã đi gặp bà.”

 

Ngay lập tức, Như Băng Thanh câm nín.

 

20

 

Như Băng Thanh xin lỗi rằng gần đây cô ta bận rộn và không tiện đến bệnh viện để lấy mẫu.

 

Tôi nói: “Bà ngoại là người thân duy nhất của cô, sao cô không hào hứng chút nào vậy? Nếu tôi là cô, tôi ước gì được gặp bà ngay.”

 

Cô ta quá xấu hổ không nói được gì cả.

 

Thà bị buộc tội “bất hiếu”, Như Băng Thanh chọn cách bỏ trốn.

 

Lỗ hổng đã quá rõ ràng.

 

Giang Biệt Chi cau mày: “Phản ứng của cô ấy không đúng.”

 

“Anh Giang, sự dối trá nào cũng có lỗ hổng, đó là bình thường.”

 

“Nếu cô ấy không phải là…”

 

“Yên tâm đi, cứ đi giám định là biết ngay.”

 

Tôi nhúm hai đầu ngón tay nhặt một sợi tóc trên chiếc ghế mà Như Băng Thanh vừa ngồi.

 

Tóc đen thẳng, trong bốn người chúng tôi chỉ có Như Băng Thanh để kiểu tóc này.

 

“Tôi biết anh không muốn làm loại chuyện này.”

 

Giang Biệt Chi rất lịch sự, nếu bên kia không sẵn lòng, hắn cho rằng việc tiến hành giám định mà không được phép là bất lịch sự.

 

“Nhưng mà, là bà đây muốn biết kết quả.”

 

Tôi gói gọn tóc, lau d.a.o nĩa bằng khăn giấy để đảm bảo không có gì sai sót.

 

“Anh Giang, anh cứ đi theo tôi là được rồi, đúng không?”

 

21

 

Bảy ngày sau, kết quả giám định được đưa ra.

 

Không có quan hệ huyết thống.

 

Cô ta đã nói dối. Nói cách khác, tất cả những giấc mơ và ký ức đều là dối trá.

 

Giang Biệt Chi vô cùng tức giận, trực tiếp đuổi Như Băng Thanh ra khỏi nhà và phong sát* cô ta.

 

*(phong sát là lệnh cấm hoặc phong tỏa để ngăn cản người hay vật tồn tại trong một lĩnh vực nhất định)

 

Chuyện này cũng đã đến tai giới truyền thông.

 

Tất nhiên, kết quả cuối cùng là Như Băng Thanh bị cồng đồng mạng chế giễu.

 

[Nói dối], [Trà xanh]...

 

Lúc đầu cô ta khoe mẽ bao nhiêu thì bây giờ bị mắng mỏ cay nghiệt bấy nhiêu.

 

Sau ba ngày ba đêm liên tục bị chế giễu, hot search về Như Băng Thanh đã hạ xuống. Tôi nghĩ rằng nó đã kết thúc.

 

Không ngờ, vào sáng ngày thứ tư, Tiểu Bạch gọi điện thoại đánh thức tôi: “Dậy đi, quả dưa mới đáng kinh ngạc tới rồi!”

 

“Cái gì?”

 

“Bạn thân một thời của Như Băng Thanh lại x.é x.á.c cô ta!!”

Loading...