Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tạm biệt - 7

Cập nhật lúc: 2024-07-30 21:46:01
Lượt xem: 1,376

16

 

Giang Biệt Chi cảm thấy có lỗi và đã cho tôi rất nhiều tài nguyên thông qua Tiểu Bạch.

 

Tôi không đạo đức giả, sự nghiệp vẫn là quan trọng nhất.

 

Tuy nhiên, tôi thường nghĩ về những gì Giang Biệt Chi đã nói với tôi ngày hôm đó.

 

Tôi hỏi hắn: “Như Băng Thanh có biết anh nói những lời này với tôi không?”

 

Giang Biệt Chi: “Không liên quan gì đến cô ấy, anh chỉ coi cô ấy như em gái của mình.”

 

“Được, vậy chúc anh em các người hạnh phúc.”

 

“Tây Tây, em thực sự hiểu lầm.” Giang Biệt Chi thở dài: “Thân phận của Như Băng Thanh... có thể phức tạp, anh cần điều tra thêm trước khi có thể nói cho em biết.”

 

“Thân phận gì?”

 

Giang Biệt Chi vẫn im lặng. Cuối cùng, hắn phun ra ba chữ: “Như Tử Hào.”

 

Tất nhiên tôi biết Như Tử Hào. Anh ấy là bạn thân của Giang Biệt Chi, họ từng có giao tình rất tốt.

 

Giang Biệt Chi tiếp quản công ty ở tuổi hai mươi hai, rất khó để thuyết phục công chúng.

 

Như Tử Hào là người đã cùng hắn tham gia hội đồng quản trị và ổn định công ty.

 

Khoảng ba hoặc bốn năm trước, Giang Biệt Chi bị ám sát bởi một công ty cạnh tranh. Trước khi tai nạn xe hơi xảy ra, Như Tử Hào đã cố gắng hết sức để bảo vệ hắn, và cuối cùng anh ấy c.h.ế.c

 

Tôi nghe từ các đồng nghiệp rằng Giang Biệt Chi trở nên khắc nghiệt và không tử tế sau sự cố này.

 

***

 

“Tại sao cậu lại bàng hoàng như vậy?” Trên phim trường, Tiểu Bạch vẫy tay trước mắt tôi.

 

“Tôi đang nghĩ đến một người.”

 

“Ông chủ à?”

 

“Không, là Như Tử Hào.”

 

Tiểu Bạch sửng sốt hồi lâu không nói.

 

“Tại sao cậu lại nhớ đến anh ta?” Vẻ mặt cô ấy đột nhiên tối sầm lại. Điều này là rất bất thường.

 

Tôi nhận thức sâu sắc rằng có điều gì đó không ổn.

 

“Tiểu Bạch, cậu biết Như Tử Hào sao?”

 

“Ừ.” Tiểu Bạch cúi đầu cười nói: “Lúc anh ấy c.h.ế.c mình cũng không biết cậu, sau này thì cố ý không nói cho cậu biết.”

 

Cô ấy sờ chiếc nhẫn trên tay, hai mắt đỏ hoe.

 

“Chiếc nhẫn đính hôn này là do anh ấy tặng cho minhg.”

 

17

 

Tôi đã rất sốc đến nỗi tôi không thốt nên lời.

 

Tiểu Bạch sụt sịt giải thích: “Xin lỗi, Tây Tây, không phải mình cố ý giấu cậu, bởi vì nhắc tới anh ấy mình vô cùng đau lòng, cho nên không nói cho cậu biết.”

 

“Xin lỗi, nên trách tôi, tôi không nên vạch trần vết sẹo của cậu.”

 

Tôi nhanh chóng đưa tờ giấy cho Tiểu Bạch.

 

Tôi đã từng hỏi cô ấy, rõ ràng cô ấy vẫn độc thân, tại sao bạn luôn đeo nhẫn ở ngón áp út.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tam-biet-ardc/7.html.]

Tiểu Bạch lúc đó đã cười khẽ: “Làm như vậy thì những tên đàn ông hôi hám sẽ không đến trêu chọc mình.”

 

Hóa ra đằng sau nụ cười là một bí mật đáng buồn.

 

Cô ấy bình tĩnh lại và hỏi: “Tại sao cậu lại đột nhiên nhắc đến Tử Hào?”

 

“Cái kia... Tôi chỉ là đoán, Như Băng Thanh có liên quan đến anh ấy.”

 

Tiểu Bạch không khỏi kinh ngạc, dường như cô ấy đã có linh cảm.

 

“Tây Tây, trước đây tôi thực sự đã nghĩ đến điều này. Đó chắc là lý do vì sao anh Giang đã quan tâm đến Như Băng Thanh như vậy ...”

 

Ngừng một chút, cô ấy nói tiếp: “Nhưng tôi không chắc lắm, bởi vì Tử Hào không nói rõ ràng.”

 

Tiểu Bạch nhớ chuyện quá khứ. Như Tử Hào có mối quan hệ không tốt với cha mình. Trong một lần say rượu, anh ấy nói một cách mơ hồ: “Tiểu Bạch, anh nhất định sẽ không trở thành người như cha mình. Ông ấy trọng nam khinh nữ và ruồng bỏ vợ con. Anh ghét ông ấy.”

 

Khi đó, Tiểu Bạch nghĩ rằng anh ấy chỉ uống quá nhiều, vì vậy Tiểu Bạch đã không hỏi sâu hơn.

 

Tôi hỏi: “Cậu có nghĩ rằng Như Băng Thanh và Như Tử Hào trông giống nhau không?”

 

Tiểu Bạch do dự: “Không giống.”

 

Tôi nảy ra một ý: “Đã nói đến chuyện kết hôn rồi, lẽ ra cậu phải gặp gia đình anh ấy chứ?”

 

“Cũng đúng, nhưng là...” Tiểu Bạch nói: “Năm ngoái cha anh ấy qua đời, trong nhà chỉ còn bà ngoại đã tám mươi tuổi.”

 

Đang nói đến đây thì chuông điện thoại reo, là Giang Biệt Chi gọi.

 

“Tây Tây, trước đó anh muốn nói với em chuyện sắp có kết quả.”

 

Tôi và Tiểu Bạch liếc nhau.

 

“Như Băng Thanh thực sự là em gái của Như Tử Hào.”

 

18

 

Tiểu Bạch và tôi vội vã trở lại Bắc Kinh ngay lập tức.

 

Thực ra người quan tâm đến danh tính của Như Băng Thanh không phải là tôi mà là Tiểu Bạch. Tôi phải đi cùng cô ấy.

 

Trong phòng bao của một nhà hàng cao cấp.

 

Như Băng Thanh ngồi bên cạnh Giang Biệt Chi, nhìn chúng tôi với nụ cười trên môi.

 

“Chị Phúc Vũ, em vừa mới vào công ty, nói chuyện cũng không tốt lắm, trước đây em làm chị không vui, chị sẽ không giận em chứ?”

 

Tiểu Bạch nhìn tôi một cái, điều đó có nghĩa là trà xanh có hương vị quá đậm đà.

 

Tôi phớt lờ cô ta và đi thẳng vào vấn đề: “Có chuyện gì vậy?”

 

“Khi Tử Hào qua đời, anh ấy nói với tôi rằng anh ấy có hai điều hối tiếc.” Giang Biệt Chi mở miệng.

 

“Hối tiếc đầu tiên chính là cô, Tiểu Bạch.” Hắn nhìn Tiểu Bạch: “Tôi đã truyền đạt cho cô rồi, anh ấy bảo cô nên quên anh ấy đi, cố gắng vui vẻ một đời này.”

 

Tiểu Bạch cắn môi.

 

Tôi biết rằng cô ấy đang tuyệt vọng kìm nước mắt.

 

Tôi nắm tay Tiểu Bạch dưới gầm bàn để an ủi cô ấy.

 

“Điều hối tiếc thứ hai, anh ấy nói, là chuyện anh ấy không thể tìm thấy em gái của mình.”

 

Khi nhắc đến người bạn thân quá cố của mình, Giang Biệt Chi cảm thấy hơi hụt hẫng.

 

Bố Như Tử Hào mê tín dị đoan. Khi Như Băng Thanh chào đời, một thầy bói nói rằng cô bé là điềm xấu và sẽ gây tai họa cho ông ta. Ông bố gia trưởng này luôn muốn tống khứ con gái mình.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Tất nhiên là mẹ Như Tử Hào không đồng ý, ngày nào bà ấy cũng rơi nước mắt, họ thường xuyên xảy ra cãi vã.

Loading...